Mục lục
Anh Boss xấu xa trong lời đồn – Mộc Tương Tương (full) – Truyện tác giả: Dật Nghi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 122: BA TIN TƯỞNG NĂNG LỰC CỦA CON!

Sau khi cuộc họp kết thúc, Hạ Lập Nguyên quay đầu lại, hiền từ nói với Hạ Diệp Chi: “Diệp Chi, con đến văn phòng của ba một chút nhé.”

“Vâng.”

Hạ Diệp Chi đại khái cũng đoán được Hạ Lập Nguyên tìm cô tới để làm gì rồi.

Vừa rồi trong cuộc họp, khi vị lãnh đạo kia đề nghị mời Trần Tuấn Tú tới làm người đại diện cho nhãn hàng của công ty, mắt Hạ Lập Nguyên cũng sáng rỡ lên rồi.

Rất rõ ràng, Hạ Lập Nguyên rất có hứng thú với đề nghị này.

Hạ Diệp Chi vừa đi ra khỏi cửa phòng họp đã bị Hạ Hương Thảo chặn lại.

“Chị gái có chuyện gì sao?” mùi nước hoa trên người Hạ Hương Thảo quá nồng nặc, Hạ Diệp Chi ngửi không quen liền lùi lại nửa bước.

Tuy rằng vẻ mặt Hạ Diệp Chi không hề thay đổi nhưng Hạ Hương Thảo vẫn cực kì nhạy cảm mà cảm nhận được Hạ Diệp Chi ghét bỏ cô.

Trong nháy mắt vẻ mặt của cô ta liền sầm xuống, đanh giọng nói: “Hạ Diệp Chi, cô đừng tưởng rằng cô có thể thuyết phục được Mạc Đình Kiên giúp đỡ công ty nhà họ Hạ vượt qua được khó khăn lần này, được ba coi trọng thì cô có thể đắc ý. Đừng có quên những chuyện này là ai cho cô!”

Thời gian gần đây cô ở trong công ty không hề có cảm giác tồn tại nào.

Đám nhân viên đó đều chạy đi nịnh nọt Hạ Diệp Chi. Hạ Lập Nguyên cũng có ý định lơ cô đi, khiến cho giám đốc bộ phận dự án như cô trở thành một người dư thừa ăn bám.

Chuyện này khiến cô có cảm giác cực kì nguy hiểm.

“Chị cho sao?”

Hạ Diệp Chi mỉm cười, chậm rãi nói: “Hôn ước năm đó với nhà họ Mạc là do ông nội quyết định, mà sinh mạng của tôi là được ba mẹ ban cho. Tôi có được như ngày hôm nay đều phải cảm ơn bọn họ. Bởi vậy ấy hả, tôi nhất định sẽ nhớ thật kỹ, là ai đã ban cho tôi những thứ này.”

“Hạ Diệp Chi!” Hạ Hương Thảo bị cô nói đến tức điên, mặt mũi cũng trở nên nhăn nhó.

Từ bé đến lớn Hạ Diệp Chi đều chỉ là một thứ đồ đi kèm của cô mà thôi.

Ban đầu khi cô nói với Tiêu Thanh Hà gả Hạ Diệp Chi tới nhà họ Mạc là vì cô nghĩ Hạ Diệp Chi sẽ bị tên quái vật Mạc Đình Kiên kia vui đùa tới chết.

Cô không hề nghĩ tới sẽ có một ngày Hạ Diệp Chi có thể cưỡi lên đầu cô như thế này.

Chuyện này khiến cô cảm thấy vô cùng không công bằng.

Một đứa con gái vừa xấu vừa quê mùa như vậy mà bây giờ lại leo lên trên đầu cô mà chiếm hết nổi bật.

Cục tức này cô không nhịn được. Hạ Diệp Chi nhất định phải chết.

“Dạo này có vẻ chị rất nóng nảy đấy nhỉ. Về nhà phải nói với mẹ hầm cho chị chút canh bổ hạ hỏa đi.” Hạ Diệp Chi nói xong hơi đầy cô ta sang một bên: “Ba còn đang đợi tôi trong văn phòng nữa đó. Tôi đi trước nhé!”

Hạ Hương Thảo uất ức nhìn theo bóng dáng đã đi xa của Hạ Diệp Chi nắm chặt hai tay, khóe môi bị cắn đến mức chảy máu cũng không phát hiện ra.

Trong văn phòng của Hạ Lập Nguyên.

“Ba tìm con có chuyện gì thế?” Tuy đã đoán được ý nghĩ của ông ta nhưng Hạ Diệp Chi vẫn tỏ ra vẻ không biết gì hết.

Hạ Lập Nguyên trầm ngâm một lát mới chậm rãi nói: “Diệp Chi, lần này công ty có thể vượt qua khó khăn cũng là nhờ có sự giúp sức của con. Ba rất cảm ơn con.”

“Ba đã nói rồi mà, con cũng mang họ Hạ, đều là người một nhà cả. Đây đều là chuyện con nên làm, nói gì tới cảm ơn chứ.” Hạ Diệp Chi hạ mắt xuống che đi tia nhìn lạnh lẽo trong mắt.

Hạ Lập Nguyên cũng không phải là người ngốc. Ông biết rõ trước kia đã đối xử không tốt với Hạ Diệp Chi nên sợ rằng trong lòng cô hận ông, không dám quá lỗ mãng.

Nhưng tính cách của một người là được dưỡng thành từ khi còn nhỏ. Tuy rằng ông ít khi quan tâm tới Hạ Diệp Chi nhưng từ thái độ của cô với Tiêu Thanh Hà là biết, cô cũng là một người dễ mềm lòng.

Nhưng tiếc rằng ông lại quên mất, trái tim của một người cũng làm bằng thịt, người có dễ mềm lòng đến đâu đi nữa một khi bị ép tới đường cùng thì trái tim cũng sẽ trở nên sắt đá vô tình.

Hạ Diệp Chi nói những lời này cực kì chân thành. Hạ Lập Nguyên nghe xong vẻ mặt cũng được an ủi phần nào: “Diệp Chi từ sau khi gả đi thì ngày càng hiểu chuyện rồi. Vừa rồi trong cuộc họp, con thấy đề nghị của bọn họ thế nào?”

Cuối cùng cũng vào đề rồi đây.

“Con cảm thấy đề nghị này cũng không tệ nhưng tỉ lệ thành công lại quá thấp. Trần Tuấn Tú là đại minh tinh hàng đầu trong vòng giải trí, lịch trình của anh ta chắc chắn đã được xếp kín rồi. Đừng nói là doanh nghiệp của chúng ta, cho dù là hợp đồng đại diện và quảng cáo tầm cỡ quốc tế anh ta cũng không rảnh mà nhận đâu.”

Hơn nữa dù là diễn viên, minh tinh bình thường cũng sẽ không đồng ý làm đại diện cho một nhãn hàng có ảnh hưởng tiêu cực. Bởi điều này sẽ dẫn tới người đó cũng gặp phải sự phản cảm của khán giả.

Càng đừng nói tới Trần Tuấn Tú.

Về điểm này, Hạ Lập Nguyên cũng hiểu rất rõ.

Chỉ có điều, theo như ông ta thấy thì tuy rằng nhà họ Hạ có lẽ không đủ tư cách khiến Trần Tuấn Tú tự hạ thấp thân phận tới làm người đại diện, nhưng nhà họ Mạc thì có thể.

Nếu như Hạ Diệp Chi đi cầu xin người nhà họ Mạc, để người bên đó gây áp lực cho Trần Tuấn Tú thì một diễn viên chỉ biết dựa vào đóng phim để kiếm cơm như hắn sao có thể chống lại được chứ?

Ông ta gõ bàn tính lách cách cả lên, trên mặt cũng lộ ra vẻ ăn chắc.

Hạ Lập Nguyên đi tới bên cạnh Hạ Diệp Chi, vươn tay vỗ vai cô: “Chính bởi vì nhiệm vụ này giao cho người khác thì sẽ rất khó thành công nên ba mới quyết định giao nó cho con. Ba tin tưởng vào năng lực của con!”

“Việc này…” Hạ Diệp Chi tỏ ra khó xử: “Con chưa chắc đã có thể hoàn thành được nhiệm vụ này đâu ba. Dù sao thì…”

“Ầy, trước hết không nên nói những lời xui xẻo như vậy. Cho dù con không làm được thì chẳng phải vẫn còn Mạc Đình Kiên đó sao?” Lời phía sau Hạ Lập Nguyên cũng không nói rõ ra nữa.

Hạ Diệp Chi ngẩng đầu nhìn ông, ánh mắt hiểu rõ, đáp lời: “Con sẽ cố gắng…”

Cố gắng mới lạ đấy.

Hạ Lập Nguyên phát hiện ra giá trị lợi dụng của cô nên mới tìm mọi cách để tận dụng cho hết đây mà.

Ông ta căn bản không nghĩ tới, cô vừa mới giúp ông ta “cầu xin” Mạc Đình Kiên giúp nhà họ Hạ vượt qua khó khăn bây giờ lại đến xin anh giúp đỡ tiếp sẽ khiến anh thấy phiền, từ đó làm quan hệ của hai người họ xấu đi.

Trong mắt ông ta chỉ có lợi ích của bản thân mà thôi.

Đi ra khỏi văn phòng của Hạ Lập Nguyên, Hạ Diệp Chi lại nhìn thấy Hạ Hương Thảo.

Hạ Hương Thảo hừ một tiếng, chen qua cô đi vào bên trong.

Trước khi Hạ Diệp Chi đi xa, cô nghe thấy giọng nói đầy bất mãn của Hạ Hương Thảo: “Việc này con cũng có thể làm được mà! Chẳng phải chỉ là tìm Trần Tuấn Tú tới làm người đại diện thôi sao, cứ trực tiếp đi tìm người bắt anh ta đến đây là được rồi còn gì…”

Hạ Diệp Chi cảm thấy Hạ Hương Thảo đúng là đã ngu đến hết thuốc chữa rồi.

Cho dù Trần Tuấn Tú không phải là anh họ của Mạc Đình Kiên thì với thân phận trong giới giải trí đó, làm sao có thể dễ dàng bắt anh ta tới như vậy được chứ.

Giá trị bản thân của Trần Tuấn Tú cũng sắp sánh bằng cả tập đoàn nhà họ Hạ rồi đó.

Dạo gần đây Thẩm Lệ không nhận công việc mới, ở nhà nghỉ ngơi.

Hạ Diệp Chi tan ca, vừa ra khỏi công ty liền nhìn thấy xe của Thẩm Lệ.

Màu đỏ tươi cực kì chói mắt, hệt như tính cách của cô ấy vậy, nhiệt tình như lửa.

Hạ Diệp Chi quan sát ban phía một lượt, không phát hiện ra người nào khả nghi là paparazzi mới nhấc chân đi về phía xe của Thẩm Lệ.

Cô kéo cửa xe ngồi lên ghế phụ lái: “Sao cậu không gọi điện cho tớ trước chứ? Lái xe tới cổng công ty như vậy mà để đám paparazzi kia chụp được thì phải làm sao?”

Nhờ phúc của nhà họ Mạc, bây giờ cô cũng đã trở thành người nổi tiếng một nửa rồi. Bôi nhọ tẩy trắng gì cũng có, hình tượng cũng không được tốt đẹp cho lắm. Nếu như bị chụp được cảnh cô và Thẩm Lệ ở cạnh nhau chắc chắn sẽ bị không ít tòa soạn cố ý giật tít đăng lên thành tin hot.

Sự nghiệp giải trí của Thẩm Lệ bây giờ chỉ vừa mới đi lên, sẽ gây ảnh hưởng xấu tới cho cô ấy.

Thẩm Lệ bỏ kính râm xuống, đôi mắt đỏ hoe dọa Hạ Diệp Chi giật nảy mình.

“Sao thế này? Có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Công ty của bọn tớ bán tớ cho Thịnh Hải rồi!” Thẩm Lệ nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Vứt cho ít tiền liền quỳ xuống gọi ba. Tiên sư cái công ty rác rưởi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK