CHƯƠNG 358: CHỒNG CHƯA CƯỚI CỦA CÔ
Cốc cốc!
Tiếng gõ cửa nhè nhẹ đã cắt đứt suy nghĩ của Mạc Cẩm Vân.
Mạc Cẩm Vân điều chỉnh lại cảm xúc ở trên mặt: “Mời vào.”
Vệ sĩ đẩy cửa đi vào, cung kính nói: “Cô Mạc, đã chuẩn bị xong rồi.”
“Không cần đợi đến tối nữa, bây giờ lập tức xuất phát.”
Mạc Cẩm Vân hạ lệnh, rất nhanh các nhân viên y tế đã di chuyển Mạc Đình Kiên.
Lúc các nhân viên y tế đẩy Mạc Đình Kiên lên máy bay, kinh ngạc phát hiện, hình như Mạc Đình Kiên đang có dấu hiệu muốn tỉnh lại.
**********
Truyen.one xin giới thiệu tới bạn đọc truyện
Ma Đế Truyền Kỳ
**********
“Cô Mạc, có lẽ cậu Mạc sắp tỉnh lại.” Vẻ mặt bác sĩ rất vui mừng nói chuyện này cho Mạc Cẩm Vân biết, chỉ có điều trên mặt Mạc Cẩm Vân lại không hề có chút vui vẻ.
Cô chỉ lạnh nhạt nói một câu: “Tôi biết rồi.”
Mạc Cẩm Vân đuổi các nhân viên y tế khác đi ra ngoài, chỉ để lại một người trong số đó, căn dặn: “Gần đây, dấu hiệu sắp tỉnh lại của cậu ta ngày càng nhiều, nên tăng liều lượng thuốc lên một chút, đi tới nước Mỹ trước, không thể để cho cậu ta tỉnh lại.”
Thật ra vết thương của Mạc Đình Kiên cũng không nghiêm trọng như vậy.
Mạc Đình Kiên có thể tỉnh lại từ một tuần trước rồi, thế nhưng Mạc Cẩm Vân vẫn luôn căn dặn để cho người đó bỏ thuốc cho Mạc Đình Kiên, để cho anh không thể tỉnh lại.
Những lời nói lúc trước của Cố Tri Dân đã cắm rễ vào lòng của Mạc Cẩm Vân.
Mặc dù tình cảm giữa cô ta với Mạc Đình Kiên rất lạnh nhạt, thế nhưng trong lòng cô hiểu rõ, nếu như Mạc Đình Kiên tỉnh lại, biết được cô không phái người tới cứu Hạ Diệp Chi, chắc chắn anh sẽ trở mặt thành thù với cô.
Cô tuyệt đối không cho phép điều đó xảy ra.
Chỉ có điều, cũng may cô đã liên lạc với chuyên gia điều trị thôi miên có quyền uy lớn nhất toàn cầu.
Nghĩ tới đây, khóe miệng của Mạc Cẩm Vân cong lên, ánh mắt lóe lên tia sáng tình thế bắt buộc.
Máy bay đáp xuống một sân bay tư nhân ở nước Mỹ, Mạc Cẩm Vân đã liên lạc với bên chuyên gia điều trị thôi miên, bên đó cũng đã đồng ý phái người tới đón bọn họ.
Một người đàn ông có vẻ mặt lạnh lùng đi tới trước mặt Mạc Cẩm Vân: “Xin hỏi cô chính là cô Mạc sao?”
Sau khi xác nhận thân phận, anh ta dẫn mấy người Mạc Cẩm Vân và Mạc Đình Kiên cùng rời đi.
Trong lòng Mạc Cẩm Vân vẫn có chút không tin tưởng đối với vị chuyên gia điều trị thôi miên kia: “Các anh chính là cấp dưới của vị chuyên gia kia sao?”
**********
Truyen.one xin giới thiệu tới bạn đọc truyện
Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ
**********
Vẻ mặt của người đàn ông lái xe không hề có cảm xúc nói: “Cô Mạc đây là không tin ông chủ nhà chúng tôi sao? Thế nhưng cô cũng chỉ có thể tin tưởng anh ấy, đến rồi, mời cô Mạc xuống xe.”
Mạc Cẩm Vân cắn răng, cũng bước xuống xe theo bọn họ.
Trước mặt là một ngôi biệt thự hình tròn màu đen với phong cách kỳ dị.
Đáy lòng của Mạc Cẩm Vân đã dâng lên ý định rút lui, ngôi biệt thự này cùng với hai cấp dưới được vị chuyên gia đó phái tới đều rất kỳ lạ.
Người đứng phía sau đã lên tiếng thúc giục: “Mời cô Mạc.”
Lúc Mạc Cẩm Vân đi tới đây đã không dẫn theo cấp dưới của mình, chủ yếu là vì càng ít người biết chuyện này càng tốt.”
Mặc kệ như thế nào cũng phải thử một chút.
Mạc Cẩm Vân nhấc chân đi vào trong.
Bọn họ dẫn cô đi thẳng vào bên trong.
Đi qua hành lang, bước vào một căn phòng trống.
Trong phòng có mở đèn, có một giá sách rất lớn chiếm toàn bộ diện tích của bức tường, trước kệ sách có một chiếc bàn gỗ đọc sách màu đen, trước bàn đọc sách có một người đàn ông có thân hình cao lớn đang ngồi ở đó.
Người đàn ông đeo kính và khẩu trang, mặc một bộ đồ vest màu đen, cả người nhìn có vẻ vô cùng thâm trầm.
Hai người cấp dưới cung kính đi tới trước mặt người đàn ông: “Mr.Luu, người đã mang tới rồi.”
Người đàn ông gật đầu rất khẽ, đứng dậy đi tới trước mặt Mạc Cẩm Vân, lịch sự nho nhã đưa tay về phía cô: “Chào cô Mạc.”
Anh ấy nói Tiếng Việt rất chuẩn.
Mạc Cẩm Vân đưa tay ra, mở miệng dò hỏi: “Anh Lưu?”
Trong giọng nói của người đàn ông mang theo một ý cười: “Có thể bắt đầu rồi.”
“Anh Lưu, bình thường anh vẫn đeo khẩu trang sao?” Lòng cảnh giác của Mạc Cẩm Vân có chút nặng, xem ra vị chuyên gia này vẫn còn trẻ.
“Đưa cô Mạc ra ngoài uống trà.” Người đàn ông ra lệnh, cấp dưới của anh ấy lập tức cưỡng chế Mạc Cẩm Vân đi ra ngoài.
Cửa phòng đóng lại, ánh mắt của người đàn ông rơi trên người Mạc Đình Kiên.
Anh ấy gỡ mắt kính xuống, trong mắt mang theo vẻ thích thú, thầm nói: “Rất thú vị.”
“Mới đây, có một phóng viên đã chụp được một bức ảnh của Tổng giám đốc Mạc Đình Kiên, người điều hành Mạc Thị đang đi ra ngoài, trong bức ảnh anh rất thân thiết với một bé gái, bé gái này được nghi là con riêng của anh ấy…”
Trong phòng bệnh VIP, tin tức giải trí đang được phát trên TV.
Lúc này, cô y tá đang đổi thuốc cho người bệnh nằm trên giường, nghe thấy tin tức này thì nhỏ giọng bàn luận.
“Thật hay giả vậy? Mạc Đình Kiên lại có con gái riêng?”
“Lúc trước, không phải anh ta mới lộ ra một cô vợ chưa cưới sao? Có phải đứa bé này chính là của anh ta với vợ chưa cưới của mình không?” Bạn đang đọc tại truyen.one
Một cô y tá trong số đó chỉ vào bệnh nhân nữ đang nằm trên giường nhắc nhở: “… Cô nên cẩn thận một chút, đừng đâm quá sâu…”
Trên mặt cô y tá khác hiện lên vẻ không cho là như vậy: “Đâm sâu một chút cô ấy cũng không cảm nhận được, một người thực vật đã ngủ ba năm rồi, chỉ sợ sẽ không tỉnh lại nữa.”
“Đừng nói như vậy… Để tôi…”
Cô y tá đang định châm cứu vào cổ tay của người bệnh, đột nhiên cảm nhận được hình như cổ tay đã bị châm cứu trong một thời gian dài mà biến thành màu xanh xanh tím tím, hơi cử động một chút.
“Lúc nãy tôi bị hoa mắt sao?”
Một cô y tá khác hỏi cô ấy: “Cái gì?”
Lúc này, giọng nói yếu ớt đến mức làm cho người khác khó có thể nghe thấy, vang lên từ người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh: “Các cô… là…”
Hai cô y tá cùng nhau cúi đầu nhìn về phía bệnh nhân nữ nằm trên giường: “Cô tỉnh rồi sao?!”
Hạ Diệp Chi chớp chớp mắt, bởi vì cô đã ngủ được ba năm rồi, cho nên lúc nói chuyện có chút khó khăn.
Không đợi cô mở miệng nói lần nữa, hai cô y tá kia đã chạy ra ngoài.
“Tôi đi gọi điện thoại thông báo cho Anh Lưu!”
“Tôi đi thông báo cho bác sĩ!”
Lưu Chiến Hằng vừa mới đi ra khỏi thang máy, đã có một y tá với vẻ mặt hưng phấn chạy tới nói cho anh biết: “Anh Lưu, vợ chưa cưới của anh đã tỉnh lại rồi!” Bạn đang đọc tại truyen.one
Ba năm trước, có một bệnh nhân nữ đã được đưa đến đây, ba năm vẫn chưa tỉnh lại, thế nhưng có một người đàn ông tên là Lưu Chiến Hằng, mỗi ngày không quản nắng mưa đều đi đến thăm bệnh nhân nữ này, chưa bao giờ từ bỏ cô.
Mặc dù từ trước đến nay, Lưu Chiến Hằng chưa từng nói mối quan hệ giữa mình với bệnh nhân nữ kia, thế nhưng các y tá và bác sĩ đều cảm thấy bệnh nhân nữ kia chính là vợ chưa cưới của Lưu Chiến Hằng.
Lưu Chiến Hằng nghe vậy, ánh mắt anh lóe lên ý cười thế nhưng giọng điệu lại không hề kinh ngạc: “Thật không?”
Cô y tá nhìn thấy Lưu Chiến Hằng như vậy thì không khỏi nghi ngờ, không phải nên vui mừng khôn xiết sao?
“Tôi đi thăm cô ấy trước.” Lưu Chiến Hằng cũng không để ý đến sự nghi ngờ của cô y tá, đi thẳng đến phòng bệnh.
Trong phòng bệnh, đã có mấy vị bác sĩ đang tiến hành làm kiểm tra bệnh tình của Hạ Diệp Chi.
Lưu Chiến Hằng đi tới, nhìn thấy Hạ Diệp Chi đang nằm trên giường bệnh, vẻ mặt cô rất yếu ớt mơ màng: “Hạ Diệp Chi, cuối cùng em cũng tỉnh rồi.”
Bệnh nhân nữ trên giường bệnh ngước mắt nhìn về phía Lưu Chiến Hằng, đôi mắt vốn xinh đẹp trong sáng như mắt mèo của cô đã không còn thần thái gì, cô nhìn về phía Lưu Chiến Hằng, giọng nói khàn đến mức gần như không thể nghe thấy: “Anh gọi tôi?”
Lưu Chiến Hằng nghe thấy câu hỏi của cô, cuối cùng sắc mặt cũng hơi thay đổi: “Em có quen biết tôi không? Tôi là ai?”
Hạ Diệp Chi lắc đầu: “Anh là ai?”
Lưu Chiến Hằng híp mắt lại, nhếch miệng cười: “Tôi chính là chồng chưa cưới của em.”
Hạ Diệp Chi nhìn chằm chằm anh mấy giây, trong mắt tràn đầy vẻ nghi ngờ: “Thật sao?”