CHƯƠNG 142: THUÊ NGƯỜI GIẾT NGƯỜI
Cả ngày, Hạ Diệp Chi không thấy Hạ Lập Nguyên ở công ty.
Hạ Diệp Chi hỏi một đồng nghiệp có quan hệ khá tốt với mình: “Hôm nay chủ tịch không đến công ty sao?”
Đồng nghiệp đó nhìn xung quanh một vòng, thần bí nói: “Nghe nói chủ tịch ra nước ngoài rồi.”
Hạ Diệp Chi nghe vậy, sắc mặt hơi trầm xuống. Vào lúc quan trọng này, Hạ Lập Nguyên đột nhiên ra nước ngoài làm gì?
Đột nhiên, cô nhớ tới những lời mình nói với Hạ Lập Nguyên trước đây.
Lẽ nào, Hạ Lập Nguyên ra nước ngoài để mời Ông cụ Hạ trở về?
Trước đây cô nói những lời này với Hạ Lập Nguyên, cũng coi là đoạn tuyệt.
Mặc dù Hạ Lập Nguyên mặc dù không giỏi trong kinh doanh, nhưng khi dính dáng đến lợi ích, ông ta vẫn có thể rất rõ ràng.
Hạ Diệp Chi có chút say sưa nghĩ đến chuyện mẹ của Mạc Đình Kiên.
Vụ án bắt cóc năm đó, cuối cùng được xác định là vụ bắt cóc vơ vét tài sản, nhưng sau cùng vì chọc giận bọn cướp, cho nên dẫn đến bọn cướp giết con tin.
Thế nhưng, mẹ Mạc Đình Kiên cũng không đơn giản là bị giết, mà là bị những người đó làm nhục cho đến chết.
Nếu như bọn họ chỉ muốn tiền, nếu như nhà họ Mạc thực sự muốn cứu mẹ Mạc Đình Kiên, sao có thể khiến sự việc phát triển đến bước đó.
Như vậy, chuyện này có hai khả năng.
Thứ nhất, có lẽ ngay từ đầu mục đích những người đó là muốn đưa mẹ Mạc Đình Kiên vào chỗ chết.
Thứ hai, nhà họ Mạc có người không muốn cứu mẹ Mạc Đình Kiên, muốn để cho bà ấy chết!
Vụ bắt cóc năm đó đã từng chấn động một thời, báo chí viết là mất vài ngày mới tìm được Mạc Đình Kiên và mẹ anh, nhưng nếu quả thực bọn cướp chỉ muốn tiền, thì cần phải chủ động liên lạc với bọn họ, làm sao đến mức mất vài ngày mới tìm được.
Tất cả chi tiết và phán quyết kết quả, căn bản đều chưa từng cân nhắc qua.
Cô có thể nghĩ tới vấn đề này, người khác nhất định cũng có thể nghĩ đến, Mạc Đình Kiên càng có thể nghĩ đến.
Phần lớn thời gian, mọi người gặp phải chuyện không liên quan gì đến mình, cho dù có nghi ngờ và không hiểu cũng chỉ muốn suy nghĩ một chút rồi quên mất, dù sao chuyện cũng không liên quan gì đến mình.
Còn Mạc Đình Kiên không giống vậy, là mẹ của anh, ngay trước mắt anh, bị một đám đàn ông làm nhục…
Anh những năm gần đây, nhất định đã sống giữa sự thù hận và tự trách.
Cho nên, trên người anh mới có hơi thở u ám như vậy.
Cho nên, anh mới không lộ diện trước mặt người khác.
Cho nên, lần đó lúc cô bị hai người đàn ông trói lại, Mạc Đình Kiên đi cứu cô mới có thể xuống tay tàn nhẫn như vậy.
Anh liên tục ép Ông cụ Hạ phải trở về nước, có phải là, Ông cụ Hạ và vụ bắt cóc năm đó cũng có liên quan?
“A!”
Hạ Diệp Chi kinh hãi tài liệu trong tay đều rơi xuống đất, mới phục hồi lại tinh thần.
Hình như cô biết Mạc Đình Kiên muốn làm chuyện gì rồi.
…
Buổi trưa, Hạ Diệp Chi gọi điện thoại cho Mạc Đình Kiên, hẹn anh cùng ăn cơm trưa.
Lần đầu tiên Mạc Đình Kiên lại từ chối.
Trái lại Mạc Gia Thành gửi tin cho cô: “Chị Diệp Chi , buổi trưa chị ăn gì?”
“Vẫn chưa ăn, còn em?”
Mạc Gia Thành gửi cho cô một biểu cảm “vừa đúng lúc”: “Thật trùng hợp, em cũng chưa ăn.”
Hạ Diệp Chi bật cười, cô tất nhiên nhìn rõ trong đầu tên tiểu quỷ này có ý gì.
“Đúng lúc em đang tìm nhà hàng gọi món, vừa khéo chờ chị lái xe đến là có có thể ăn, để em gửi địa chỉ có chị.”
Hạ Diệp Chi chọn đồ ăn xong không bao lâu, thì Mạc Gia Thành đến.
Cậu ta cười hì hì ngồi xuống, cầm chiếc đũa ăn một miếng, liền cau mày nói: “Không ngon bằng chị Diệp Chi làm.”
Hạ Diệp Chi trừng mắt liếc cậu ta: “Bớt nịnh hót.”
Hai người ăn cơm xong đi ra nhà hàng, điện thoại Mạc Gia Thành đột nhiên vang lên.
Cậu ta dừng bước, nhìn tên trên trên điện thoại di động hơi sửng sốt: “Đào Binh?”
“Học sinh nam bị cậu đánh ngày hôm qua?” Hạ Diệp Chi tiến đến nhìn thoáng qua, có chút ấn tượng với cái tên này.
Mạc Gia Thành gật đầu: “Đúng, không biết đột nhiên cậu ta gọi cho em làm gì!”
Cậu ta vừa nghe máy, đầu bên kia điện thoại giọng Đào Binh điên loạn liền vang lên: “Mạc Gia Thành! Có phải cậu tìm giết bố tôi đúng không!”
“Đào Binh cậu bị điên à! Hôm qua tôi không đánh vào đầu cậu, sao đầu cậu đã bị hỏng rồi?” Mạc Gia Thành vừa nghe giọng này của Đào Binh, giọng điệu cậu ta cũng không tốt lắm.
“Tôi muốn cậu đền mạng cho bố tôi!” Đào Binh nói xong câu đó, liền cúp điện thoại “Rầm” một tiếng.
Hạ Diệp Chi cũng nghe được Đào Binh nói: “Cậu ta nói cậu giết bố cậu ta?”
“Đây không phải bị bệnh tâm thần sao? Tôi với bố cậu ta có thù gì mà có thể giết bố cậu ta chứ?” Mạc Gia Thành rõ ràng hoàn toàn không để chuyện này trong lòng.
Nhưng hai người còn chưa đi được bao xa, hai người đàn ông liền đi đến trước mặt.
Hai đàn ông vóc người cao lớn, mặt mày nghiêm túc.
Dựa vào trực giác, Hạ Diệp Chi nghĩ hai người kia có thể là — cảnh sát.
Cô bình tĩnh đứng chắn trước Mạc Gia Thành.
Quả nhiên, lúc hai người này đến gần, lấy giấy chứng nhận cảnh sát ra: “Xin chào, chúng tôi là đội cảnh sát hình sự, chúng tôi nghi ngờ Mạc Gia Thành có liên quan đến một vụ án, xin phối hợp điều tra.”
Ánh mắt của bọn họ vẫn luôn gắt gao nhìn Mạc Gia Thành.
Hạ Diệp Chi nghe vậy, xoay người liếc mắt nhìn Mạc Gia Thành.
Mặt Mạc Gia Thành hơi biến sắc, trên mặt tràn đầy kinh ngạc.
Hạ Diệp Chi nắm lấy tay cậu ta: “Cậu ta là trẻ vị thành niên, gọi trẻ vị thành niên đến, cần phải có người giám hộ cùng đi đúng không?”
Một người cảnh sát trong đó nói: “Đúng vậy.”
…
Hạ Diệp Chi cùng Mạc Gia Thành đi đến đồn cảnh sát.
Trên đường cô gọi điện cho Mạc Đình Kiên, nói chuyện này.
Chờ lúc bọn họ đến đồn cảnh sát, Hạ Diệp Chi nhìn thấy Thời Dũng và Cố Tri Dân ở cửa đồn cảnh sát.
Cố Tri Dân vừa nhìn thấy bọn họ xuống, liền lười biếng đi tới: “Đội trưởng Hoài, đã lâu không gặp, càng ngày càng có mùi đàn ông.”
Đội trưởng Hoài chính là người cảnh sát nói chuyện trước đó, chắc là do nhiều năm tiếp xúc với tội phạm, mặt của anh ta thoạt nhìn có chút hung dữ, còn một chút dữ tợn.
Anh ta nhìn thấy Cố Tri Dân, trái lại nở nụ cười: “Tri Dân? Cậu đến đây làm gì?”
Thì ra Cố Tri Dân và Đội trưởng Hoài này quen biết nhau.
Cố Tri Dân tiến lên, khoác vai Đội trưởng Hoài như hai anh em tốt, hướng cằm về phía Mạc Gia Thành chỉ chỉ: “Đứa bé kia, một bà con xa của tôi.”
Đội trưởng Hoài bật cười một tiếng: “Cậu và nhà họ Mạc là bà con xa?”
Quả nhiên không thể lừa dối cảnh sát.
“Cậu nhanh như vậy đã kiểm tra rõ ràng lai lịch người khác rồi, cũng chỉ có cậu mới lớn gan như vậy, biết rõ là người nhà họ Mạc, còn dám động vào cậu ta.”
Đội trưởng Hoài cười cười: “Cậu ta có là con trời, chỉ cần thực sự phạm tội, tôi cũng bắt như thường.”
“Ừ, là như thế này.” Cố Tri Dân cho Hạ Diệp Chi một cái nhìn yên tâm, sau đó mới tiếp tục nói với Đội trưởng Hoài: Cậu coi như tôi cũng là giám hộ của đứa bé kia, tôi cũng đợi nghe một chút.”
“Không có quy tắc này.”
“Anh Hoài.”
“Được rồi!”
…
Trong phòng thẩm vấn, Đội trưởng Hoài vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Mạc Gia Thành.
“Đào Binh là bạn cùng lớp cậu?”
“Vâng.”
“Bố cậu ta bị giết vào sáu giờ sáng hôm nay, khi còn sống cũng không có kẻ thù, còn cậu và Đào Binh từng có khúc mắc, chúng tôi nghi ngờ cậu đã thuê người giết người.”
Mạc Gia Thành nhớ đến cuộc điện thoại trước kia: “Bố của Đào Binh?”