Chương 91: Yêu nghiệt? Quái thai?
Thậm chí Liễu Y Y cảm thấy bây giờ cho dù chính Dương Thái đứng trước mặt Trần Phong thì anh cũng không nhíu mày lấy một cái!
Tiếng súng bên này thu hút sự chú ý của bảo vệ gần đó, chưa đầy một phút đã có mười mấy tên bảo vệ chạy tới.
Thấy Dương Thanh nằm dưới đất, mặt mũi bầm dập, một cánh tay máu me đầm đìa thì sắc mặt đám bảo vệ này chợt thay đổi, rút dùi cui điện ra định ra tay với Trần Phong và A Hào.
"Thả bọn họ đi!" Lúc này, Dương Thanh loạng choạng bò dậy, khàn giọng hét.
"Thanh gia?!" Tất cả bảo vệ vô cùng kinh ngạc, bên mình chiếm ưu thế về số lượng người mà, sao lại thả cho hai người này đi.
"Không nghe ông đây nói à?!" Dương Thanh giận dữ quát lên.Tất cả bảo vệ bỗng im bặt, ngoan ngoãn nhường đường.
Trần Phong mỉm cười, nghĩ bụng Dương Thanh này đúng là kẻ thức thời.
"Tiền bối, người bạn này của anh là do tôi và Bạch Quảng Nghĩa đánh bị thương, không liên quan gì tới Trang viên Cửu Long. Tất cả mọi trách nhiệm sẽ do hai người chúng tôi gánh, hi vọng tiền bối đừng trút giận lên Trang viên Cửu Long." Dương Thanh trầm giọng nói. Trần Phong đã thể hiện thực lực của anh, là người hắn không thể nào chọc giận được, thậm chí ngay cả Dương Thái cũng tuyệt đối không dám chọc một võ sĩ có vẻ như là ẩn sĩ thế này được. Thế nên trước mắt, Dương Thanh phải phủi sạch quan hệ cho Trang viên Cửu Long, nếu không Dương Thái sẽ không tha cho hắn.
Tiền bối?
Đám bảo vệ nhìn nhau, bị cách xưng hô này của Dương Thanh làm cho hết hồn. Rốt cuộc chàng thanh niên trước mặt này có thân phận như thế nào? Nghe Dương Thanh nói có vẻ như đến Trang viên Cửu Long cũng không dám đắc tội với chàng thanh niên này!
Trần Phong mỉm cười rồi quay người bỏ đi.
Chỉ cần Trang viên Cửu Long không chọc giận anh thì anh cũng chẳng rảnh để tâm tới Trang viên Cửu Long. Đương nhiên rồi, nếu Trang viên Cửu Long không biết điều thì anh cũng không ngại tiện tay khiến Trang viên Cửu Long bốc hơi.
Sau khi ra khỏi Trang viên Cửu Long, Trần Phong gọi điện thoại cho Kiều Tiêu Nguyệt bảo cô ấy qua đón, sắp xếp cho Cố Đông Thâm vào bệnh viện tư nhân tốt nhất ở đây.
Thấy Liễu Y Y đi theo mình, Trần Phong cau mày hỏi: "Cô theo tôi làm gì?"
"Tôi..." Liễu Y Y hơi căng thẳng, nhìn Trần Phong lại không biết nên nói gì.
"Xin lỗi nhé, lúc trước trên tàu hỏa..."
"Không cần, tôi không để bụng." Trần Phong hờ hững nói: "Còn nữa, đừng đi theo tôi nữa."
Nói xong thì Trần Phong ngồi vào xe rời hỏi Trang viên Cửu Long.
Liễu Y Y thì đứng ngây như phỗng suốt một lúc lâu mới ấm ức cắn môi, sau đó gọi điện thoại cho Liễu Chí Châu.
"Con gái, chuyện của cậu Bạch đã xử lý ổn thỏa chưa?" Liễu Chí Châu vừa cười vừa hỏi. Trong mắt ông ta, chỉ cần hai tên không biết điều Trần Phong với A Hào kia tới Trang viên Cửu Long thì chắc chắn không còn đường sống.
"Xong hết rồi ạ." Giọng điệu của Liễu Y Y khá lạnh nhạt.
"Nếu xong rồi thì con với cậu Bạch trao đổi nhiều thêm đi, tối nay không cần về đâu." Liễu Chí Châu vẫn cười hớn hở như trước.
Liễu Y Y hơi túc gận, cô ta không hề nghi ngờ việc Liễu Chí Châu xem mình là một món đồ, hoàn toàn không nghĩ đến cảm giác của cô ta.
"Bố, có phải bố nghĩ Bạch Quảng Nghĩa thắng chắc rồi không?" Liễu Y Y cười khẩy hỏi.
"Con gái, con có ý gì?" Nụ cười trên gương mặt Liễu Chí Châu cứng lại.
"Bố, nếu con nói với bố rằng bây giờ Bạch Quảng Nghĩa đang ở bệnh viện, còn Dương Thanh cũng bị hai người kia đánh gãy một tay thì bố có tin không?" Liễu Y Y cười khẩy nói.
"Con gái, chuyện này không đùa được đâu!" Giọng điệu của Liễu Chí Châu trở nên khá là nghiêm nghị.
"Ha, không tin thì bố tự đến mà xem!" Liễu Y Y cười ha hả rồi cúp máy luôn.
Đều tại Liễu Chí Châu, nếu không có ông ta thì biết đâu cô ta còn có cơ hội làm quen Trần Phong. Nhưng Liễu Chí Châu lại tự cho mình thông minh, chôn sống cơ hội này rồi!
Tiếng tút tút tút khiến Liễu Chí Châu hơi thẫn thờ, đến Dương Thanh mà cũng bị đánh gãy một tay à?
Không đời nào!
Người khác không hiểu lực lượng bảo vệ của Trang viên Cửu Long thế nào nhưng ông ta rõ mồn một. Thậm chí ông ta còn biết cả chuyện Dương Thanh có súng, nhưng dù là vậy, Dương Thanh vẫn bị đánh gãy một tay.
Rốt cuộc hai người kia có lai lịch thế nào? Liễu Chí Châu chợt hoảng hốt, bây giờ ông ta mới thấy mình đã làm một chuyện hết sức ngu xuẩn, không biết tình hình cụ thể của đối phương thế nào mà đã vội vã đứng về phía nhà họ Bạch.
Chắc họ sẽ không tới gây rắc rối cho mình đâu nhỉ? Liễu Chí Châu thấp thỏm bất an suy nghĩ.
Bấy giờ Dương Thanh còn hoảng hơn cả Liễu Chí Châu vì trước khi Trần Phong đi không hề nói sẽ không tính sổ với Trang viên Cửu Long.
Nếu Trần Phong muốn gây rắc rối cho Trang viên Cửu Long mà Trang viên Cửu Long lại không kịp chuẩn bị thì chắc chắn sẽ rơi vào thế bị động.
Dương Thanh vội vã gọi điện thoại cho Dương Thái, kể lại chính xác từ đầu đến cuối những việc xảy ra ở đây cho Dương Thái nghe, không dám thêm mắm dặm muối gì.
Trong một căn biệt thự xa hoa của Đế Vương Uyển, Kim Lăng.
Chàng thanh niên da dẻ trắng nõn sầm mặt cúp máy.
"Lão Bàng, nếu là ông thì có chắc bắt được đạn của Dương Thanh trong khoảng cách gần không?" Ánh mắt của Dương Thái rơi trên một ông già ngồi bên cạnh. Ông già lưng còng, cứ như một cơn gió cũng có thể thổi bay đi này có tên là Bàng Đông Kỳ, là cao thủ hàng đầu của nhà họ Dương.
Ánh mắt Bàng Đông Kỳ hơi chăm chú, sau đó hơi khom người rồi trả lời: "Cậu chủ, ngoài bán kính mười mét thì tôi mới chắc chắn bắt được đạn, nhưng trong mười mét thì chắc chắn tôi không làm được."
Đồng tử của Dương Thái co rút lại, quả nhiên, đến Lão Bàng cũng không phải là đối thủ của người thanh niên kia.
Thậm chí thực lực của Lão Bàng còn cách một khoảng rất xa so với người thanh niên kia!
Vì Dương Thanh nói rằng lúc hắn bắn súng thì người thanh niên kia đứng cách hắn chưa tới ba mét!
Ba mét với mười mét đã là khác biệt một trời một vực rồi!
"Cậu chủ..." Bàng Đông Kỳ do dự một chút rồi nói: "Nếu tôi đoán không nhầm thì người thanh niên bắt được viên đạn của cậu Thanh, ít nhất thì cũng đã luyện đến giai đoạn cuối của Ám Kình, thậm chí có khả năng đến giai đoạn đầu của Hóa Kình rồi."
"Giai đoạn đầu Hóa Kình?!" Dương Thái không khỏi kinh ngạc thốt lên. Luyện đến giai đoạn đầu của Hóa Kình là đã nằm trong phạm vi bậc thầy võ thuật rồi, hoàn toàn có thể tự sáng lập môn phái luôn, trở thành ông tổ của một môn phái.
Hơn nữa Dương Thanh còn nói, tuổi tác của người thanh niên đó cùng lắm là chưa quá hai mươi lăm.
Hai mươi lăm tuổi mà đã luyện đến giai đoạn đầu Hóa Kình...
Dương Thái đã không còn gì để nói nữa rồi, yêu nghiệt sao? Hay là quái thai? Đều không thể miêu tả nổi!
Vì Dương Thái cũng chính là một võ sĩ!
Hắn sáu tuổi đã bắt đầu tu luyện, luyện ròng rã hai mươi năm trời cùng lắm chỉ mới đến được giai đoạn cuối của Minh Kình, còn chưa với tới Ám Kình nữa là.
Cho dù là vậy thì hắn cũng đã được ca tụng là thiên tài trăm năm có một của nhà họ Dương.
Nhưng bây giờ lại có một chàng trai xấp xỉ tuổi mình, thậm chí còn nhỏ hơn mình mà lại có thể luyện đến giai đoạn đầu của Hóa Kình!
Thật sự Dương Thái không có cách nào chấp nhận được, hắn không tin trên thế giới này có có một thiên tài nào còn kinh khủng hơn cả hắn!
Dường như nhìn thấu sự không cam tâm của Dương Thái, Bàng Đông Kỳ vội vã khuyên: "Cậu chủ, người này tuyệt đối không phải kẻ đầu đường xó chợ, sau lưng người này chắc chắn có sự kế thừa và phát huy từ sư môn cực giỏi hoặc thế lực của gia tộc, không thể làm bừa được."
Dương Thái phất tay rồi trầm giọng nói: "Yên tâm, tôi không ngốc đến thế. Hơn nữa đối phương chỉ đánh gãy một bàn của Dương Thanh, ngoài ra không làm gì với Trang viên Cửu Long, việc này cho thấy đối phương cũng không muốn làm lớn chuyện."
"Nếu đã vậy..." Dương Thái trầm ngâm một hồi lâu rồi dặn dò: "Lão Bàng, phái người đi điều tra lai lịch của đối phương trước rồi tính sau."
"Dạ, cậu chủ." Bàng Đông Kỳ cung kính gật đầu rồi quay người đi ngay.
---------------------