Mục lục
ẩn – Trần Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 120: Làm màu
“Thưa chị, xin hỏi…” Nhân viên phục vụ đưa mắt nhìn Lý Tuyết, định hỏi có phải Lý Tuyết thanh toán hay không.

Lý Tuyết chỉ về phía Trần Phong, vội vàng cắt ngang: “Đừng hỏi tôi, hỏi anh ta ấy, anh ta thanh toán!”

Nhân viên phục vụ đành quay ra nhìn Trần Phong.

Trần Phong không nói gì cả, chỉ cười nhẹ một cái nói: “Quẹt thẻ nhé.”

Nhân viên phục vụ có vẻ rất bất ngờ, người đàn ông trước mặt cô, nhìn thế nào cũng không thấy giống người có thể rút ra được một triệu tám trăm nghìn, có điều bụng thì nghĩ như vậy, nhưng miệng vẫn tươi cười nói: “Thưa anh, xin mời anh đi theo tôi tới quầy thanh toán.”

Mọi người đều đi theo ra khỏi phòng, tiến về phía quầy thu ngân.

“Mọi người nhìn cho kỹ Trần Phong nhé, đừng để anh ta chạy mất.” Lý Tuyết lớn tiếng nhắc nhở.

“Lý Tuyết, chồng mình không phải loại người đó.” Hạ Mộng Dạo mặt lạnh nói, hành vi này của Lý Tuyết, đúng kiểu lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, Trần Phong đã nói sẽ mời khách, thì đừng nói là 1 triệu 8, cho dù là 18 triệu anh cũng sẽ mời.

Lý Tuyết cười chế giễu, nói: “Hạ Mộng Dao, Trần Phong là chồng của cậu, chứ có phải chồng mình đâu, mình đâu có biết anh ta là người như thế nào, nếu như anh ta nuốt lời, nhân lúc chúng ta không để ý bỏ chạy mất, vậy thì một triệu tám trăm nghìn đó cậu trả à?”

“Cậu…” Hạ Mộng Dao tức nghẹn họng, cô phát hiện ra là đôi co với loại người càn quấy như Lý Tuyết cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì.

Sắc mặt mấy người đàn ông thay đổi, bắt đầu ngó về phía Trần Phong đầy vẻ khó chịu, Lý Tuyết nói không phải không có đạo lý, một triệu tám trăm nghìn này, Trần Phong nếu như bỏ chạy thật, nghĩ xa một chút thì, Từ Đông Lương chắc chắn sẽ không trả hết, giỏi lắm thì cũng chỉ chi ra mấy trăm nghìn, chỗ còn lại chẳng phải sẽ là bọn họ phải chia nhau sao, mỗi người ít cũng phải ba bốn chục nghìn.

Ba bốn chục nghìn, chỗ đó tính ra cũng phải sáu tháng lương của đa số bọn họ rồi, nếu chi ra cho một bữa ăn thì bọn họ sẽ đau lòng chết mất.

Cứ như vậy, một đám người vây Trần Phong lại ở quầy thu ngân, vừa hay Lưu Bác cũng ở đây, có điều lúc này Lưu Bác không mấy thiện cảm với đám người đó, đặc biệt là Từ Đông Lương, ấn tượng anh ta để lại cho Lưu Bác xấu thậm tệ.

“Thanh toán đi, tôi đang chờ gọi anh là bố đấy.” Lý Tuyết khoanh tay, lạnh nhạt nhìn Trần Phong.

Vương Giai Manh thì cứ ôm lấy cánh tay của Từ Đông Lương, chờ xem Trần Phong làm trò cười, hoàn cảnh của Trần Phong cô ta biết rất rõ, là một tên giao hàng, cho dù mấy năm nay có dành dụm tiền, chắc chắn cũng không được bao nhiêu, chi ra một nghìn tám trăm còn được, chứ một triệu tám trăm nghìn thì đúng là nằm mơ!

Trần Phong cười, rút trong túi ra một tấm thẻ, đưa cho nhân viên thu ngân.

Thấy Trần Phong có vẻ rất tươi tỉnh, Lý Tuyết cau mày, tên vô dụng này, lẽ nào anh ta có nhiều tiền như vậy thật?

“Trong thẻ này của anh có một triệu tám trăm nghìn thật sao?” Lý Tuyết không nhịn được hỏi.

Trần Phong cười như không cười: “Cô sợ sao?”

“Còn lâu, tôi sao có thể sợ được chứ!” Lý Tuyết rướn cổ, cứng đầu giải thích: “Tôi chỉ sợ anh lấy một cái thẻ không ra làm màu thôi, đến lúc đó còn làm mất mặt cả đám chúng tôi nữa.”

“Lý Tuyết nói đúng đấy, Mộng Dao, nếu như trong thẻ của chồng cậu thật sự không có tiền, thì cũng không cần phải làm màu đâu, ở đây mình có một cái thẻ, trong thẻ có 3 triệu, mình có thể cho chồng cậu vay, đợi sau này có tiền rồi trả mình cũng được.” Từ Đông Lương nói rồi rút ra một tấm thẻ màu đen vàng, nhưng ý của anh ta rất rõ, tiền là cho Trần Phong vay, chứ không phải là tặng cho Trần Phong, nếu như anh không trả được, Hạ Mộng Dao thân là vợ của Trần Phong, e là chạy không thoát khỏi móng vuốt của anh ta.

“Không cần đâu."

"Chồng tôi có tiền mà.” Hạ Mộng Dao lạnh lùng đáp.

Có tiền? Vương Giai Manh khẽ nhếch mép chê cười, một tên shipper thì lấy đâu ra tiền?

Lúc này nhân viên thu ngân cuối cùng cũng dùng máy POS để quẹt thẻ của Trần Phong.

Thẻ ngân hàng đi qua khe quẹt thẻ, máy tính hiện lên một dãy số không, ngay tức khắc, đồng tử của nhân viên thu ngân thu bé lại, không ngừng lấy tay dụi dụi mắt.

“Sao thế? Lẽ nào trong thẻ tên vô dụng này đến một xu cũng không có?” Nhìn thấy phản ứng kỳ lạ của nhân viên thu ngân, Lý Tuyết lại nhíu mày, nghiến răng nói.

Thế là sắc mặt của những người kia cũng trở nên rất khó coi, quả nhiên bọn họ không nên mong chờ gì một tên shipper sẽ chi ra được một triệu tám trăm nghìn.

Nhân viên thu ngân mím môi, không nói câu gì, thậm chí tay còn hơi run run, không phải vì trong thẻ của Trần Phong không có tiền, mà là tiền trong thẻ của anh quá nhiều! Nhiều đến độ cô ta không đếm nổi!

Bắt đầu bởi một số 1, đằng sau là chín số 0!

Một tỷ!

Một tỷ tròn trịa!

Làm thu ngân năm năm, cô ta đã nhìn qua thẻ của tất cả mọi người, cộng lại cũng chưa nhiều bằng tiền trong thẻ của Trần Phong!

Đột nhiên cô ta có cảm giác những đại gia và con nhà giàu trước đây cô từng gặp đều thật lép vế!

Trước mặt một người trong thẻ có tới một tỷ như Trần Phong, tất cả đều là mây trôi thoáng qua!

“Cô ngây ra làm gì thế? Trong thẻ mà không có tiền thì cứ nói ra, không cần giữ thể diện cho bọn họ.” Vương Giai Manh bất mãn nhìn nhân viên thu ngân.

“Mộng Dao, bảo chồng cậu quẹt thẻ của mình đi, trong thẻ mình có tiền.” Từ Đông Lương cũng cười hì hì nhìn Hạ Mộng Dao, chỉ cần Hạ Mộng Dao nhận tiền của anh ta, anh ta tin là sau này Hạ Mộng Dao sẽ trở thành đồ chơi của anh ta.

Hạ Mộng Dao không nói gì, lúc này cô cũng thấy hơi kỳ lạ, sao biểu cảm của nhân viên thu ngân lại lạ lùng vậy, lẽ nào trong thẻ của Trần Phong không có tiền thật, là làm màu thôi sao?

“Sao thế? Số dư trong thẻ không đủ à?” Lưu Bác cũng cau mày, Trịnh Giai là nhân viên thu ngân kỳ cựu của biệt tự Hoa Kỳ, tình huống nào cũng từng gặp phải, hôm nay sao lại thất thần vậy chứ.

Lúc này, Trịnh Giai cuối cùng cũng hoàn hồn, vội vàng lắc đầu, nói: “Đủ đủ đủ!”

Tiền trong thẻ của Trần Phong, đừng nói là một bữa cơm, cho dù muốn mua cả cái biệt thự Hoa Kỳ này cũng không thành vấn đề!

“Đủ thì quẹt đi, ngây ra đó làm gì.” Lưu Bác nhắc nhở.

“Xin lỗi, giám đốc Lưu, tôi quẹt ngay đây.” Trịnh Giai vội vàng xin lỗi, hôm nay cô phân tâm quá, dù sao cũng là người bình thường, nhìn thấy một tỷ ngay trước mắt mình, làm sao không động lòng cho được.

Chứng kiến Trần Phong nhập mật khẩu, thanh toán tiền cơm, mọi người đều há hốc mồm, vẻ mặt vô cùng quái dị.

Tên vô dụng này, thật sự có một triệu tám trăm nghìn?

Lý Tuyết càng không dám tin, nhìn Lưu Bác nói: “Giám đốc Lưu, nhân viên thu ngân của ông có khi nào nhầm không, trong thẻ của tên ất ơ này làm sao cómột triệu tám trăm nghìn được chứ?”

“Thu ngân của chúng tôi không nhầm đâu.” Lưu Bác tím mặt nói, đó là một triệu tám trăm nghìn đó, Trịnh Giai mà làm sai thì cô ta sẽ phải tự đền tiền.

“Có gì mà không thể? Giám đốc Lưu, ông không biết đấy thôi, tên ất ơ này là một tên giao hàng, một tên giao hàng thì làm sao có một triệu tám trăm nghìn được.” Lý Tuyết vẫn không từ bỏ, nghĩ rằng nhất định là có vấn đề.

“Làm giao hàng thì sao lại không thể có một triệu tám trăm nghìn được chứ?” Mặt Lưu Bác có chút trầm mặc, mặc dù giờ ông là giám đốc lớn của biệt thự Hoa Kỳ, nhưng cách đây năm sáu năm, ông ta cũng là người giao hàng, cho nên ông ghét nhất là những người coi thường shipper.

---------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK