Chương 3: Ly hôn
"Ông đây nói, có phải ông làm ra chuyện của bố tôi không!" Trần Phong giận dữ quát lớn. Anh không ngờ nhà họ Trần lại điên cuồng tới độ lấy tính mạng của Hạ Vệ Quốc ra để uy hiếp ép buộc anh quay về.
"Cậu chủ, câu này là cậu nói đấy, tôi không nói gì cả nhé." Trần Trung khẽ cười rồi nói.
"Rầm!"
Trần Phong đấm mạnh vào tường, cho dù anh chỉ muốn đấm chết Trần Trung thì anh biết rõ rằng lúc này người có thể cứu được Hạ Vệ Quốc cũng chỉ có mình Trần Trung mà thôi. Không có Trần Trung thì cho dù anh có tìm được năm triệu tệ, bệnh viện cũng sẽ không cứu Hạ Vệ Quốc.
Hơn nữa, anh cũng chẳng thể lấy đâu ra năm triệu tệ được.
Đây là một cái bẫy, một cái bẫy quang minh chính đại, nhưng Trần Phong lại buộc phải nhảy vào!
Nhà họ Trần đã không từ thủ đoạn vì anh, anh có thể chấp nhận nhưng anh tuyệt đối không cho phép cả nhà Hạ Mộng Dao chịu tổn thương.
"Cậu chủ, nhanh quyết định đi, ông Hạ không chịu được bao lâu nữa đâu." Trên gương mặt già nua của Trần Trung nở một nụ cười ôn hòa. Từ đầu ông ấy đã nắm được thóp của Trần Phong, vì điểm yếu của anh quá rõ ràng, chính là Hạ Mộng Dao. Một khi Hạ Mộng Dao chịu tổn thương thì Trần Phong chắc chắn sẽ mất đi lý trí.
Nếu hôm nay Trần Phong trơ mắt nhìn Hạ Vệ Quốc chết thì quan hệ giữa anh và Hạ Mộng Dao cũng xem như là hoàn toàn cắt đứt.
Trần Trung đoán chắc Trần Phong sẽ không đưa ra lựa chọn ngu ngốc như vậy.
Trần Phong cười đau thương, phải nói Trần Trung đã cược đúng rồi, cho dù không có Hạ Mộng Dao thì anh cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn Hạ Vệ Quốc chết đi, vì ông ấy đã từng cứu mạng anh!
"Cứu người!" Giọng nói Trần Phong lạnh đến buốt người, anh quyết định: "Nếu lần này bố tôi có mệnh hệ gì thì tôi sẽ bắt cả nhà họ Trần đền mạng ông ấy!"
"Cậu chủ, từ khi cậu ra đời, trong người cậu đã chảy dòng máu cao quý của nhà họ Trần. Bây giờ, cuối cùng cậu cũng đã đưa ra quyết định sáng suốt nhất, hãy tin thân già này đi, những thứ nhà họ Trần có thể mang lại cho cậu không chỉ dừng lại ở tài sản nghìn tỉ đâu."
Trần Trung hoàn toàn không hề để ý đến lời uy hiếp của Trần Phong, trong lời nói của ông ấy toát ra niềm tự hào sâu sắc. Nhà họ Trần được xưng là nhà quyền thế bậc nhất thủ đô không chỉ đơn giản là vì giàu có, thế lực thật sự của nhà họ Trần, người bình thường căn bản không thể nào tưởng tượng được.
"Sáng suốt?" Trần Phong nghiến răng, đôi mắt tràn ngập sự hận thù.
Người hiền thì bị ức hiếp, anh năm lần bảy lượt nhượng bộ nhưng chỉ chuốc lấy việc nhà họ Trần được nước làm tới!
Người nhà họ Trần đều xem anh là một con chó, ngoắc thì tới, đuổi thì đi!
Nhưng bọn họ lại không biết chó cùng sẽ rứt giậu.
Giây phút này, Trần Phong thầm hạ quyết tâm, từ nay về sau, anh tuyệt đối sẽ không nhân nhượng thêm nữa. Giữa anh và nhà họ Trần, không phải họ chết thì là anh chết!
Anh phải khiến cho Trần Trấn Nam trả giá vì sự tự tin của ông ta!
"Nhà họ Trần, đây là các người ép tôi!"
Trần Trung hoàn toàn không biết những gì Trần Phong suy nghĩ, ông ấy lấy hợp đồng đã soạn sẵn ra, cười híp mắt nhìn Trần Phong một cái rồi nói: "Cậu chủ, đây là quà gặp mặt ông chủ chuẩn bị cho cậu, chỉ cần cậu ký tên thì tất cả sản nghiệp của nhà họ Trần chúng ta ở Thương Châu đều là của cậu."
Trần Phong lạnh lùng nhìn Trần Trung, trên hợp đồng viết những sản nghiệp, bất động sản, nhà hàng, tòa soạn, công ty giải trí, công ty viễn thông... lớn nhỏ của nhà họ Trần, dường như tham gia tất cả mọi ngành nghề.
Tính sơ thì giá trị cũng lên đến vài chục tỉ!
Đây cũng là lần đầu tiên Trần Phong biết được nhà họ Trần quyền thế bậc nhất thủ đô rốt cuộc đáng sợ đến nhường nào.
Đây chỉ là sản nghiệp cấp thành phố ở Thương Châu thôi mà đã vài chục tỉ rồi.
Thế sản nghiệp trên khắp Hoa Hạ cộng lại...
Đúng là giàu ngang nhà nước thực thụ!
Càng hiểu thì áp lực của Trần Phong càng lớn.
Nhưng tên đã lên cung rồi, buộc phải bắn, Trần Phong đã không còn đường lui nữa rồi.
Rõ ràng biết Trần Trấn Nam đào hố cho mình nhưng anh cũng phải nhảy xuống!
Trần Phong không do dự gì nữa, ký tên lên hợp đồng.
"Chúc mừng cậu chủ, từ nay về sau, cậu chính là người giàu nhất Thương Châu rồi." Trần Trung cung kính khom lưng.
"Người giàu nhất Thương Châu?" Trong lòng Trần Phong cười khẩy, với người thường mà nói thì trở thành người giàu nhất trong giây lát e rằng sẽ vui mừng đến điên, nhưng Trần Phong lại không như vậy.
Nếu có thể, anh nguyện sống cuộc sống bình yên với Hạ Mộng Dao chứ không thèm làm người giàu nhất gì.
Nhưng nhà họ Trần lại không định cho anh cơ hội này.
Từ giây phút anh chấp nhận tiếp quản sản nghiệp nhà họ Trần ở Thương Châu thì anh cũng chấp nhận có thể chết bất kỳ lúc nào.
Đứng nhìn Trần Phong rời đi xong, Trần Trung lấy điện thoại ra gọi đến một số.
"Ông chủ, cậu ấy đã đồng ý rồi." Trần Trung kính cẩn mở lời.
"Ừm." Giọng nói đầu bên kia điện thoại khá thờ ơ, cho thấy rằng ông ta không hề bất ngờ với kết quả này: "Thời gian này ông cứ ở Thương Châu, giúp nó nhanh chóng nắm được sản nghiệp ở Thương Châu."
"Dạ, ông chủ!"
"Ngoài ra, tôi sẽ phái Quỷ Thị sang đó để âm thầm bảo vệ an toàn của nó."
Quỷ Thị?!
Trần Trung trợn to mắt, kinh ngạc không thôi. Ông ấy không ngờ, Trần Trấn Nam lại phái Quỷ Thị sang để bảo vệ Trần Phong.
Rốt cuộc đứa con riêng này có gì đáng để Trần Trấn Nam xem trọng đến vậy?
Phải biết rằng Quỷ Thị là lực lượng vũ trang nòng cốt nhất của nhà họ Trần. Trần Trấn Nam từng bỏ ra hơn ba mươi tỉ để mua một hòn đảo nhỏ, chuyên dùng làm căn cứ địa huấn luyện Quỷ Thị.
Sau đó còn tìm những đứa trẻ có căn cốt dẻo dai trên toàn cầu, bồi dưỡng từ nhỏ, mỗi đứa trẻ đều buộc phải chấp nhận hình thức huấn luyện khắc nghiệt như địa ngục, giáo viên của bọn chúng không phải là bậc thầy võ học đương thời thì cũng là vua sát thủ.
Mỗi năm lượng người gia nhập vào doanh trại huấn luyện của Quỷ Thị lên đến hàng nghìn nhưng cuối cùng chỉ có một người có thể trở thành Quỷ Thị!
Từ đó có thể thấy nhà họ Trần huấn luyện ra Quỷ Thị khủng bố đến cỡ nào.
Những được coi là chiến binh giỏi nhất và sát thủ đẳng cấp mà người thường quen thuộc, đứng trước mặt Quỷ Thị chẳng qua cũng chỉ là một trò cười.
Trần Trung thật sự không thể nào ngờ được Trần Trấn Nam lại phái Quỷ Thị đến bảo vệ Trần Phong.
Trần Trung hiểu rất rõ, cho dù là con trai ruột của Trần Trấn Nam thì cũng không có tư cách được Quỷ Thị bảo vệ, nhưng Trần Phong này lại có tư cách đó.
Trần Trung vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, ông ấy biết trên người Trần Phong nhất định có bí mật gì đó không thể cho người khác biết.
Thậm chí bí mật này còn quan trọng hơn gấp mười, gấp trăm lần tài sản nghìn tỉ của nhà họ Trần!
Sau khi được Trần Trung sắp xếp, cuộc phẫu thuật của Hạ Vệ Quốc thành công tốt đẹp.
Thấy Hạ Vệ Quốc không sao nữa thì Trần Phong ra ngoài mua hai phần cơm, Lâm Lan và Hạ Mộng Dao đã túc trực suốt một đêm trong phòng bệnh, bây giờ chắc đói bụng cả rồi.
Trần Phong mang bữa sáng đến trước cửa phòng bệnh, chuẩn bị đẩy cửa vào thì nghe thấy tiếng của Lâm Lan vọng ra.
"Mộng Dao, lần này đợi bố con khỏe lại thì con ly hôn với Trần Phong đi."
"Mẹ, con đã nói rất nhiều lần rồi, con không ly hôn với Trần Phong đâu." Đôi mày lá liễu của Hạ Mộng Dao khẽ nhíu lại, giọng nói khá mệt mỏi.
"Lần này buộc phải ly hôn!" Thái độ của Lâm Lan rất cứng rắn, giọng điệu cũng rất kiên quyết: "Mộng Dao, những chuyện khác mẹ đều nghe con, nhưng chuyện này không bàn thêm nữa. Lần này, nếu con không ly hôn với Trần Phong thì sau này mẹ xem như không có đứa con gái như con."
Hạ Mộng Dao ngây ngốc nhìn Lâm Lan, cô ấy hiểu được lần này mẹ nghiêm túc. Trước đây Lâm Lan cũng đã mấy lần bảo cô ấy ly hôn với Trần Phong, nhưng mỗi lần chỉ cần cô ấy lắc đầu thì Lâm Lan cũng không nói gì thêm.
Nhưng lần này, thái độ của Lâm Lan lại vô cùng cứng rắn.
"Mộng Dao, không phải mẹ nhẫn tâm muốn chia rẽ hai đứa mà thật sự các con không hợp, Trần Phong không xứng với con."
"Từ ngày đầu tiên nó bước vào nhà chúng ta, mẹ đã thấy vậy rồi. Lúc đầu, nếu không phải bố con thề thốt đảm bảo với mẹ rằng sau này Trần Phong sẽ có tiền đồ xán lạn thì có đánh chết mẹ cũng không đồng ý cho con kết hôn với nó."
"Đến nay đã ba năm rồi, con tự nói đi, Trần Phong đã từng làm được việc gì cho ra hồn chưa? Đến bây giờ nó vẫn chỉ là một chân giao hàng, mỗi tháng lãnh sáu, bảy nghìn tệ. Lẽ nào con thật sự muốn sống cả đời với người đàn ông thế này?"
Trần Phong đứng ngoài cửa, vẻ mặt điềm tĩnh, những lời Lâm Lan nói đều là sự thật, ba năm nay, đúng là anh chưa từng làm được việc gì nên hồn, cũng chưa từng mang lại hạnh phúc cho Hạ Mộng Dao.
Bây giờ, đến lúc Hạ Mộng Dao đưa ra quyết định rồi. Dù cô ấy quyết định thế nào thì anh đều có thể chấp nhận được, cho dù có ly hôn thì lần này anh cũng sẽ ra đi một cách phóng khoáng...
---------------------