Chương 25: Thật lòng
Hạ Mộng Dao hơi đau lòng, mắt ngấn nước nhìn Hạ Vân Thịnh hỏi: "Ông nội, ông cảm thấy trong chuyện này, cháu sẽ lấy sự trinh trắng quan trọng nhất của một đứa con gái ra lừa ông sao?"
"Hứ, cô thì còn gì trinh trắng." Hạ Tử Lan lầm bầm, có Trần Phong ở bên cạnh, cô ta còn không dám thở mạnh nhưng vẫn phải nói những thứ nên nói.
Lông mày Hạ Vân Thịnh nhíu chặt. Đương nhiên ông ta hiểu ý của Hạ Mộng Dao là gì, đúng là sự trinh trắng rất quan trọng đối với một người con gái, nhưng vẫn không tin những gì Hạ Mộng Dao nói là sự thật.
Nói thẳng ra là ông ta thiên vị.
Ông ta thiên vị Hạ Hạo, vì tương lai của nhà họ Hạ chắc chắn là sẽ giao cho Hạ Hạo.
"Hạ Hạo, cháu nói Mộng Dao đi gặp Cố Đông Thâm rồi còn ở hai người trong phòng riêng suốt cả buổi chiều, cháu có chứng cứ gì không?" Hạ Vân Thịnh nhìn Hạ Hạo rồi hỏi.
Hạ Hạo ưỡn ngực nói: "Ông nội, cháu cũng không có chứng cứ xác thực gì. Nhưng cháu biết vì sao Hạ Mộng Dao đi tìm Cố Đông Thâm?"
"Vì sao?" Hạ Vân Thịnh nhếch mày.
"Vì dự án núi Ngọc Tuyền!" Hạ Hạo vô cùng chắc chắn nói: "Ông nội, trước đây Hạ Mộng Dao nghe nói ông giao dự án núi Ngọc Tuyền cho cháu thì rất tức giận. Nó tới tìm cháu nói lý, muốn cháu trả lại dự án núi Ngọc Tuyền cho nó, đương nhiên là cháu không thể đồng ý với nó."
"Ngay sau đó, Trần Phong uy hiếp cháu tại công ty, đồng thời tát cháu hai bạt tai, chắc là vẫn muốn bảo cháu giao ra dự án núi Ngọc Tuyền, mọi người đều chứng kiến chuyện này. Trần Phong còn nói cậu ta không sợ ông." Nói tới đây, Hạ Hạo cẩn thận lén nhìn Hạ Vân Thịnh một cái, dường như muốn biết biểu cảm của Hạ Vân Thịnh thế nào.
Nhưng không ngờ Hạ Vân Thịnh rất bình tĩnh, không nhìn thấy vui hay giận gì cả.
Hạ Hạo lại nói tiếp: "Lúc đó cháu còn đang suy nghĩ thằng vô dụng Trần Phong này lấy đâu ra cái gan dám khiêu khích cả ông."
"Và rồi buổi trưa, cháu đã thấy Hạ Mộng Dao ở Kim Sắc Niên Hoa, sau đó nó còn ở đó cả buổi chiều, không hề ra ngoài. Ngay lúc đó cháu đã hiểu ra tại sao Trần Phong lại có cái gan đó!"
"Cố Đông Thâm! Lá gan của Trần Phong chính là Cố Đông Thâm! Cậu ta bảo Hạ Mộng Dao đi phục vụ Cố Đông Thâm sau đó móc nối được quan hệ với Cố Đông Thâm rồi lại mượn tay Cố Đông Thâm uy hiếp cháu giao ra dự án núi Ngọc Tuyền!"
"Đúng là lòng dạ lang sói!" Hạ Hạo chỉ thẳng mặt Hạ Mộng Dao và Trần Phong, rồi lại tỏ vẻ hiên ngang nói tiếp: "Khoan nhắc đến việc Hạ Mộng Dao ăn cây táo rào cây sung, Trần Phong cũng chẳng phải hạng tốt đẹp gì. Vào nhà họ Hạ chúng ta ba năm, chúng ta đối với cậu ta không tệ nhưng cậu ta không những không biết ơn mà lại muốn kéo bè kết phái với người ngoài để chiếm đoạt nhà họ Hạ chúng ta, đúng là ác độc tột cùng!"
"Điều khiến người ta tức giận hơn là Trần Phong làm một thằng đàn ông, không bảo vệ người phụ nữ của mình thì thôi đi, lại vì lợi ích mà mất hết lý trí bảo vợ của mình đi ngủ với thằng đàn ông khác, đầu tiên là Lâm Tông Vĩ, bây giờ là Cố Đông Thâm. Trần Phong, mày có xứng với Mộng Dao không!"
Hạ Hạo gào lên, không thể giấu nổi sự hưng phấn trong ánh mắt. Anh ta không ngờ mình lại biết ăn nói thế này, vốn chỉ muốn cắn ngược Hạ Mộng Dao một miếng thôi, nhưng không ngờ càng nói càng hăng, kéo luôn cả Trần Phong vào, điều quan trọng là còn kéo vào một cách có lí do đàng hoàng. Nếu không phải là người biết rõ đầu đuôi câu chuyện thì e rằng chính anh ta cũng tin Hạ Mộng Dao và Trần Phong là loại người như thế này.
"Chị còn nghi ngờ sao trước đây Trần Phong biết Hạ Mộng Dao ngủ với Lâm Tông Vĩ lại không tức giận chứ, thì ra nguyên nhân là ở đây. Trần Phong ơi Trần Phong, cậu hay đấy, lại bảo vợ mình đi ngủ với thằng đàn ông khác, thằng đàn ông tồi như cậu ra đường bị xe cán chết mới phải!" Sau khi Hạ Tử Lan hiểu ra thì cũng nghiến răng mắng Trần Phong.
Hạ Mộng Dao cắn chặt cánh môi đỏ mọng, giận đến run rẩy cả người, giây phút này, trái tim của cô thật sự chìm vào vực sâu.
Cô ấy xem như đã nhìn thấu bộ mặt thật ghê tởm của đám người Hạ Hạo rồi, không chỉ suýt chút nữa hủy cả đời của cô, mà giờ còn vì tự bảo vệ bản thân đổi trắng thay đen, nói dối không chớp mắt, đến cả danh dự và sự trong sạch của cô cũng muốn hủy hoại hoàn toàn!
Mang tiếng là người thân, mà đối xử với cô còn tàn độc hơn kẻ thù gấp trăm lần!
Cả người Hạ Mộng Dao lạnh lẽo, thứ còn lạnh hơn chính là trái tim cô ấy!
Chính lúc này, một bàn tay ấm áp đặt lên vai Hạ Mộng Dao, cô ấy quay đầu nhìn thấy là Trần Phong.
Trên mặt anh có một nụ cười mỉm, nụ cười này khiến cô ấy vô cùng an tâm.
Nhìn thấy sự dịu dàng của Trần Phong, Hạ Mộng Dao chợt không kìm được nước mắt. Đột nhiên cô ấy cảm thấy mình có điểm tựa, dù người khác đối xử với cô ấy thế nào thì tên ngốc này vẫn luôn đứng phía sau lưng cô ấy, có thể tên ngốc này không có bản lĩnh như người khác nhưng tên ngốc này lại là người đàn ông duy nhất thật lòng với mình.
Có trái tim chân thành này, núi đao biển lửa cũng chẳng hề gì!
Trần Phong nhẹ vỗ bờ vai mềm mại của Hạ Mộng Dao. Anh biết bây giờ Hạ Mộng Dao thật sự vô cùng đau lòng, anh có năng lực chữa lành vết thương cho cô ấy nhưng anh không thể mềm lòng!
Đối với Hạ Mộng Dao mà nói, đây chính là quá trình buộc phải bước qua để trưởng thành, chỉ có nhìn thấu bộ mặt ghê tởm của đám người Hạ Hạo và Hạ Tử Lan thì sau này cô ấy mới có thể đưa ra lựa chọn đúng đắn nhất.
Dù sao thứ anh giao cho Hạ Mộng Dao không chỉ là nhà họ Hạ!
Còn về Hạ Hạo, Hạ Tử Lan...
Mắt Trần Phong ánh lên một tia lạnh lẽo, sớm muộn gì anh cũng sẽ khiến bọn họ phải trả giá cho sự ngu xuẩn của chính mình!
"Hạ Mộng Dao, cô khóc lóc cái gì, cô còn thấy mình ấm ức lắm à?" Hạ Tử Lan lại tiếp tục vênh váo.
"Mộng Dao, Hạ Hạo nói có thật không!" Sắc mặt Hạ Vân Thịnh lạnh lùng, hỏi, nếu Hạ Hạo nói là thật thì Hạ Mộng Dao đã thật sự chạm đến giới hạn của ông ta rồi!
Lại dám kết bè phái với người ngoài, bán đứng lợi ích của nhà họ Hạ!
Chuyện này nặng tội hơn cả việc phản bội nhà họ Hạ gấp cả trăm ngàn lần!
Không thể tha thứ!
Hạ Mộng Dao rúc vào lòng Trần Phong, không nói gì, thật sự cô ấy rất mệt mỏi. Cô ấy cũng hiểu, thật ra mình nói gì cũng chẳng quan trọng, quan trọng là Hạ Vân Thịnh tin ai, cho dù hôm nay cô ấy có cầm được chứng cứ xác thực thì Hạ Vân Thịnh sẽ làm gì Hạ Hạo chứ?
Không làm gì cả! Hạ Vân Thịnh chỉ sẽ quở trách Hạ Hạo ngoài mặt thôi, sau đó tìm một cơ hội nâng đỡ Hạ Hạo tiếp.
"Thật hay giả có quan trọng không?" Trần Phong bình tĩnh nói.
"Ý cậu là gì?" Ánh mắt Hạ Vân Thịnh lạnh lùng, sự uy nghiêm bao trùm Trần Phong, đây là khí chất của người thường xuyên ngồi ở vị trí cao mới có được, người bình thường căn bản không thể chống đỡ nổi!
Ai ngờ Trần Phong chẳng biến sắc, lại còn nở một nụ cười mỉa mai: "Tôi có ý gì lẽ nào ông không hiểu? Chuyện thật hay giả thật ra chẳng quan trọng, ông tin ai thì lời người đó nói là thật, ông không tin ai thì lời người đó nói là giả."
"Hỗn xược!"
Sắc mặt Hạ Vân Thịnh lạnh như băng, ý của Trần Phong rất rõ ràng, ông ta đang thiên vị Hạ Hạo!
Đúng là trong những lời Hạ Hạo nói cũng có điểm đáng ngờ nhưng những điểm đáng ngờ đó đều bị ông ta lơ đi.
Nhưng ông ta buộc phải tin Hạ Hạo, cho dù những gì Hạ Mộng Dao nói là sự thật đi nữa!
---------------------