Mục lục
ẩn – Trần Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 89: Chỗ dựa lớn nhất

Lúc này, phía trước có một thanh niên đầu cua mặc trang phục rằn ri đi tới, thanh niên đầu cua cao khoảng một mét tám, thân hình rất cân đối, khuôn mặt góc cạnh. Thấy thanh niên đầu cua, Bạch Quảng Nghĩa lập tức trở nên cung kính. “Anh Thanh, tôi mang người tới rồi.”
Thanh niên đầu cua gật đầu, quét mắt nhìn Liễu Y Y một cái, ánh mắt dừng trên khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Y Y một chút, sau đó nhìn Trần Phong và A Hào, hỏi với vẻ nhâng nháo: “Từ Thương Châu tới?” Trần Phong gật đầu. Thanh niên đầu cua khẽ gật đầu: “Được đó, gan cũng lớn đó.” - “Thâm gia ở đâu?”, A Hào gằn giọng hỏi. “Thâm gia? Đi theo tôi.”, Thanh niên đầu cua cười cợt, đi trước.
A Hào đi theo ngay phía sau, Trần Phong thì chau mày liếc mấy góc khuất xung quanh một cái, trong lòng thầm nói, hơi phiền phức rồi. Đi được mấy chục mét, Trần Phong nhìn thấy mấy phòng giam đã được cải tạo, Cố Đông Thâm bị nhốt ở một trong những gian phòng đó.
Có điều dáng vẻ thật sự hơi thảm thương, toàn thân trên dưới đều là những vết thương sâu nhìn thấy tận xương, cả người toàn máu, có vết thương thậm chí còn có thể nhìn thấy cả xương trắng ngà, hiển nhiên đã phải chịu ngược đãi không dành cho con người.

Thấy Cố Đông Thâm thoi thóp nằm trên đất, con ngươi A Hào như muốn nứt toác ra. Quay người chuẩn bị ra tay với thanh niên đầu cua, ai ngờ thanh niên đầu cua dường như đã đoán trước được, rút cái súng từ eo ra, nhắm chuẩn ấn đường A Hào. “Mày có thể thử, xem nắm đấm của mày nhanh hay đạn của tao nhanh!” Dương Thanh lạnh lùng nhìn A Hào, nói.
Mắt A Hào đỏ rực, nhìn chằm chằm Dương Thanh, trán nổi gân xanh, nhưng không dám ra tay nữa, nhìn vết chai trong lòng bàn tay Dương Thanh, rõ ràng là một cao thủ chơi súng nhiều năm, hoàn toàn có thể giết anh ta trước khi anh ta tung ra cú đấm. Liễu Y Y cũng bị dọa tới mặt trắng bệch, không ngờ lại nhìn thấy súng, thứ chỉ xuất hiện trong phim ở đây.
Lúc này, Bạch Quảng Nghĩa cười đắc ý, tiến lên dùng chân đạp vào eo A Hào chửi: “Mẹ kiếp vừa nãy không phải mày đánh hay lắm sao? Mày tiếp tục đi! Còn mày nữa, đồ nhà quê, mày không phải rất giỏi sao? Sao giờ không lên tiếng vậy?” Bạch Quảng Nghĩa vênh váo nhìn Trần Phong rồi nói, hắn dám khẳng định, Trần Phong chắc chắn sẽ không ngờ trong Trang viên Cửu Long lại có súng.
Vì hiện giờ Hoa Hạ kiểm soát súng đạn cực kì nghiêm ngặt, rất nhiều người ở vùng xám*, chỉ cần dám đụng tới súng, tất sẽ phải đối mặt với đối mặt với sự truy quét chớp nhoáng từ phía cảnh sát, vậy nên, súng thật sự là vật hiếm có, những nơi như Thương Châu, ngoài cảnh sát ra, thì bạn muốn tìm được một khẩu súng trong tay những người lăn lộn ở vùng xám khác, rõ ràng khó hơn lên trời.

*Vùng xám: Ranh giới giữa trắng và đen, thiện và ác.
Ngoài chợ đen, một khẩu súng vớ vẩn cũng bị đội giá lên đến một trăm mấy chục nghìn, hơn nữa lại còn là có tiền cũng không mua được. Khẩu súng này của Dương Thanh, là hắn nhờ một mối quan hệ lớn, bỏ ra gần năm trăm nghìn mới mua được ở chợ đen.
“Đây chính là chỗ dựa lớn nhất của mày sao?” Trần Phong thở dài, hơi thất vọng hỏi. Quả thật, anh rất thất vọng, vốn tưởng Bạch Quảng Nghĩa sẽ lấy được thứ gì ghê gớm lắm để đối phó với anh, nhưng không ngờ chỉ có một khẩu súng.
“Ý của mày là gì?” Bạch Quảng Nghĩa sững sờ: “Không đúng, mẹ kiếp mắt mày mù rồi phải không, mày nhìn kĩ đi, anh Thanh đang cầm cái gì trong tay?”. Trần Phong mỉm cười.

“Khẩu Desert Eagle, đường kính bốn mươi bốn ly, tốc độ bắn 378 mét/ giây, dung lượng đạn 8 phát, sản xuất năm 1985, tôi nói có đúng không?” Trần Phong bình tĩnh nhìn Dương Thanh một cái hỏi.

“Anh từng chơi súng?” Dương Thanh chau mày hỏi, hắn đột nhiên phát hiện Trần Phong có gì đó không đúng, từ lúc vào cửa, anh ta vẫn rất điềm tĩnh, cho dù bây giờ, mình đang cầm súng, nhưng sắc mặt Trần Phong lại không có bất kì sự thay đổi nào, rốt cuộc anh ta có sức mạnh gì. Trần Phong lắc đầu, anh gần như hiểu hết về súng, nhưng anh lại chưa từng đụng vào bất kì loại súng ống nào, vì sư bá Tiêu Quốc Trung không cho.
Tiêu Quốc Trung từng nói, đụng vào súng rồi, tu luyện võ thuật sẽ có tạp niệm, sẽ muốn đi đường tắt, khó mà có thành tựu trong võ thuật. Nên Trần Phong trước giờ không đụng vào súng. Trần Phong tuy lắc đầu nhưng sự bất an trong lòng Dương Thanh càng lúc càng mãnh liệt, hắn từng là lính đặc công át chủ bài của lữ đoàn đặc công quân khu Kiềm Nam, hắn rất rõ, trên thế giới này, súng ống không phải vô địch.
Trước mặt một số người, súng ống chỉ là một món đồ chơi, nhưng kiểu người đó cực hiếm, ngày thường, người thường căn bản không gặp được, trừ phi thanh niên trước mắt này là loại người đó? Vẻ mặt Dương Thanh thay đổi thất thường, nhìn Trần Phong hỏi: “Anh bạn là võ sĩ sao?”
Trần Phong mỉm cười, không trả lời, với địa vị xã hội của Dương Thanh, cũng có thể tiếp xúc với tầng lớp võ sĩ thật. Thái độ của Trần Phong khiến Dương Thành càng bất an, nếu Trần Phong thật sự là võ sĩ vậy hắn phải suy nghĩ lại rồi, vì Bạch Quảng Nghĩa mà đắc tội với một võ sĩ, rốt cuộc có đáng hay không?

Đằng sau một võ sĩ, thường sẽ có sư môn của mình, những người trong sư môn này, ai cũng cõ chỗ đứng trong xã hội thượng lưu. Cho dù hắn có thể giết Trần Phong ở đây, nhưng sau này sẽ có rất nhiều rắc rối.
“Nếu thật sự anh bạn là võ sĩ, vậy chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm thôi, cái người nằm trên sàn các anh có thể mang đi.” Dương Thanh vẫn không dám cược, cho dù Trần Phong cũng có khả năng giả vờ bình tĩnh, nhưng ngộ nhỡ Trần Phong thật sự là võ sĩ, một khi hắn nổ súng, mọi thứ sẽ không còn khả năng quay đầu nữa.
Đánh chết Trần Phong, sư môn phía sau Trần Phong sẽ tới tìm hắn gây chuyện. Nếu đánh không chết Trần Phong…
Vậy Dương Thanh càng không dám nghĩ, phải biết là võ sĩ cũng có mạnh yếu, đại bộ phận những người vừa trở thành võ sĩ, vẫn có thể giải quyết bằng một viên đạn, nhưng một viên đạn không thể giải quyết được võ sĩ, vậy đã không thể gọi là võ sĩ nữa, có thể gọi là ẩn sĩ rồi. Nếu là ẩn sĩ, e là người phía sau hắn cũng không thể đắc tội được!

“Anh Thanh…” Bạch Quảng Nghĩa ngơ người, hắn không hiểu, tại sao từ đầu tới cuối Trần Phong chỉ nói vài câu, Dương Thanh đã sợ tới như vậy rồi, cho dù Trần Phong là võ sĩ, cũng không đến mức như vậy chứ.

“Im miệng!” Dương Thanh lạnh lùng trừng mắt với Bạch Quảng Nghĩa, cái đồ ngu xuẩn Bạch Quảng Nghĩa này, căn bản không hiểu được, vấn đề không phải là Trần Phong là võ sĩ, mà là Trần Phong quá trẻ! Có thể trở thành người võ sĩ ở tuổi này, hoặc là có thiên phú hơn người, hoặc là sư môn phía sau không hề đơn giản.
Giống như Cổ Hùng trước kia, cùng là võ sĩ, nhưng hắn đã luyện ba mươi năm mới thành tài, đối với võ sĩ đứng tuổi như Cổ Hùng, Dương Thanh không mấy coi trọng, vì tài năng của Cổ Hùng có hạn, tương lai chắc chắn sẽ không có thành tựu lớn lao gì, sư môn phía sau hắn, Võ Quán Kim Cương, cũng không phải Võ Quán đỉnh nhất của Kim Lăng, người phía sau Dương Thanh, hoàn toàn có thể đối phó được.
Nhưng Trần Phong trước mặt này, Dương Thanh lại hoàn toàn không biết gì về anh, ngộ nhỡ có sư môn siêu hạng, vậy thì Dương Thanh tự nhiên lại tự gây rắc rối chó Trang viên Cửu Long rồi. “Chỉ là hiểu lầm?” Trần Phong lạnh lùng nhìn Dương Thanh một cái, xem ra Dương Thanh vẫn chưa nhận thức được, mình đối với hắn mà nói rốt cuộc là sự tồn tại như thế nào.

---------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK