Chương 312: Dĩ hòa vi quý?
Chạm phải ánh mắt tức giận của Vương Hải Khoát, Trương An bỗng không dám giấu giếm gì nữa, nói hết mọi việc ra.
Trong đại sảnh bỗng chốc im lặng, ai cũng không ngờ, Trương An lại chẳng biết xấu hổ đến vậy, giúp Lâm Nguyệt bắt nạt một cô bé mười tám tuổi thì thôi, còn vì không ảnh hưởng đến mình mà bịa ra chuyện vớ vẩn là camera hỏng.
Rõ ràng ông chủ đằng sau Thiên Nga Trắng là nhà họ Trần ở Yên Kinh, nhưng để không thua cuộc, Trương An lại trợn mắt nói dối.
Vô sỉ đến cùng cực!
"Trần tiên sinh, xin lỗi, tôi không cố ý, do tôi bị ma quỷ che mắt, xin cậu tha cho tôi một lần", Trương An chuyển ánh mắt cầu xin sang Trần Phong, mặc dù không biết Trần Phong có lai lịch gì nhưng ông ta hiểu rõ giờ chỉ có Trần Phong mới có thể quyết định giữ hay đuổi ông ta.
"Tha cho ông một lần?", Trần Phong nhếch mép: "Tại sao tôi phải tha cho ông?".
"Còn nhớ lúc trước tôi đã nói gì không?".
Cơ thể Trương An giật bắn, ông ta đương nhiên nhớ, mấy phút trước, Trần Phong nói sẽ khai trừ ông ta, nhưng lúc đó ông ta chẳng bận tâm, cảm thấy Trần Phong chỉ đang nói linh tinh, nhưng bây giờ...
"Phịch" một tiếng, Trương An quỳ luôn xuống đất.
"Trần tiên sinh, đừng khai trừ tôi, mẹ tôi đang ở viện, trong nhà còn có hai đứa con đang đi học, tôi còn phải gánh nợ mua nhà, nếu cậu khai trừ tôi thì cả nhà tôi sẽ hết sạch đường sống...".
Trương An nước mắt nước mũi tèm lem, nhưng Trần Phong chẳng chớp mắt lấy một cái đã lạnh lùng quát: "Cút!".
"Trần tiên sinh...", Trương An còn định xin tiếp nhưng Vương Hải Khoát đã xông phi, đạp mạnh một cái, đá văng Trương An ra xa ba mét.
"Trần tiên sinh bảo cậu cút, cậu không nghe thấy à?".
"Từ hôm nay, cậu bị đuổi rồi, ngay lập tức, ngay bây giờ cuốn xéo cho tôi!", Vương Hải Khoát chỉ Trương An, nghiêm nghị quát, chỉ muốn Trương An biến mất trước mặt mình ngay.
Tình hình thay đổi chóng mắt.
Trương An vừa nãy còn nắm chắc phần thắng, vênh váo hống hách, sau một cuộc điện thoại của Trần Phong ngay lập tức biến thành một kẻ xấu xa, ai cũng ghét bỏ, đến cả anh họ mình cũng không muốn nhìn ông ta lấy một cái.
Bỗng chốc, nhiều thực khách lần lượt đổ dồn ánh mắt hiếu kì nhìn Trần Phong.
Họ không hiểu, một người ở rể như Trần Phong sao lại có sức mạnh lớn đến vậy?
Ánh mắt Lâm Nguyệt và Đường Nhược Tuyết cũng ngạc nhiên vô cùng, họ cũng không ngờ Trần Phong chỉ gọi một cuộc điện thoại đã gọi được người phụ trách của Thiên Nga Trắng đến giải quyết mọi phiền phức.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ lễ phép của người phụ trách này với Trần Phong thì rõ ràng lai lịch của Trần Phong không nhỏ.
Nhưng chẳng phải Lâm Lan nói Trần Phong là ông chồng nội trợ vô dụng sao?
Tại sao anh lại quen người của nhà họ Trần?
"Mở camera".
Lúc này, Trần Phong lại lạnh lùng nhả ra hai chữ.
Lâm Nguyệt không nhịn được giật bắn, bà ta ngượng ngùng nói: "Trần Phong, camera thì thôi đi, không cần mở nữa".
"Nếu cậu và cô bé này đã quen nhau vậy đều là người một nhà".
"Người một nhà với nhau có chút va chạm nhỏ cũng bình thường".
"Lễ phục của tôi không cần cô bé này đền nữa".
"Mọi người dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý".
Sắc mặt Lâm Nguyệt ngượng ngùng, nếu thực sự mở camera vậy mặt bà ta hôm nay chắc sẽ bị vả sưng mất, vì đúng là bà ta sai trước, lễ phục bị đổ canh không liên quan gì đến Lâm Uyển Thu hết.
"Dĩ hòa vi quý?", Trần Phong nhếch mép khinh bỉ: "Giờ nhớ ra dĩ hòa vi quý rồi?".
"Muộn rồi!", sắc mặt Trần Phong lạnh lùng, giọng điệu không cho phép cãi lại: "Mở!".
"Vâng, Trần tiên sinh!".
Vương Hải Khoát mừng ra mặt, cơ hội lấy công chuộc tội tốt thế này ông ta sẽ không bỏ qua.
Không lâu sau, Vương Hải Khoát đã mang một cái máy tính đến với gương mặt tươi tắn.
Không ít thực khách đều xúm lại.
Vương Hải Khoát thành thạo mở cảnh va chạm giữa Lâm Nguyệt và Lâm Uyển Thu, sau đó tua chậm.
Động tác của hai người được hiện ra rõ nét trước mặt mọi người.
Lâm Uyển Thu đi đường bình thường.
Lâm Nguyệt không nhìn phía sau đột nhiên đứng dậy, rồi va vào Lâm Uyển Thu.
Nước canh tung tóe.
Sắc mặt Lâm Nguyệt dần dữ tợn...
Không nghi ngờ gì nữa là Lâm Nguyệt sai trước!
"Từng đó tuổi rồi sao mặt lại dày vậy chứ?".
"Đúng đó, đúng là mặt dày, hơn năm mươi tuổi rồi còn đổ oan cho một cô bé mười tám tuổi, đúng là mặt trơ trán bóng!".
Đám đông phẫn nộ!
Nhiều thực khách không nể mặt Lâm Nguyệt mắng thẳng mặt Lâm Nguyệt luôn.
Vì bản mặt của Lâm Nguyệt đúng là quá tởm lợm!
"Không... không phải vậy, các người hiểu nhầm tôi rồi", mặt Lâm Nguyệt tím tái, nhưng lời giải thích của bà ta lại trở nên bất lực trước sự thực.
"Xin lỗi!".
Trần Phong lạnh lùng nhìn Lâm Nguyệt một cái, Lâm Nguyệt không xin lỗi thì việc này không xong!
"Đồ vô dụng cậu đừng có quá đáng!", Lâm Nguyệt sắp tức điên rồi, ngay lúc này, nếu nói người bà ta hận nhất là ai thì chắc chắn Trần Phong đứng đầu.
Nếu không phải tại Trần Phong thì hôm nay bà ta sẽ không phải mất mặt thế này.
"Tôi nói lại lần cuối, xin lỗi!", trong mắt Trần Phong ánh lên vẻ lạnh lẽo.
Vẻ lạnh lẽo này ngay lập tức khiến Lâm Nguyệt rùng mình.
"Được, tôi xin lỗi, xin lỗi được chưa?", Lâm Nguyệt chịu thua.
Xoay người nói khẽ với Lâm Uyển Thu: "Xin lỗi".
"Không chân thành, nói lại", mặt Trần Phong lạnh tanh.
Lâm Nguyệt nghiến răng, khom lưng, cúi đầu, nói dõng dạc: "Xin lỗi, tôi sai rồi!".
"Không... không có gì", Lâm Uyển Thu hơi sợ hãi, đến tận giờ, đầu óc cô vẫn choáng váng, cô không dám tin người phụ nữ ngạo mạn như Lâm Nguyệt cuối cùng lại xin lỗi cô.
"Đi thôi".
Trần Phong mỉm cười, kéo nhẹ bàn tay nhỏ nhắn của thiếu nữ.
Lâm Tông Vĩ lạnh lùng nhìn Cảnh Hạo một cái, đi theo.
Thấy Lâm Tông Vĩ định đi, Đường Nhược Tuyết sốt ruột: "Lâm tổng việc hợp tác?".
"Cút!", câu trả lời của Lâm Tông Vĩ vẫn đơn giản cộc cằn như cũ: "Từ hôm nay, Tập đoàn Trung Thịnh đừng hòng có bất kì hợp tác gì với Công ty Đỉnh Phong!".
"Nhớ kĩ là bất kì!".
"Xẹt!".
Sắc mặt hai mẹ con đồng loạt trắng bệch.
Lâm Tông Vĩ nói quả quyết như vậy, vậy việc hợp tác của Tập đoàn Trung Thịnh và Công ty Đỉnh Phong e là toang rồi.
"Đồ vô dụng! Đều tại thằng vô dụng chết tiệt kia, tức chết mẹ mất!", Lâm Nguyệt tức đến giậm chân, bị Trần Phong quậy như vậy, việc hợp tác của Tập đoàn Trung Thịnh và Công ty Đỉnh Phong có thể nói là thất bại hoàn toàn rồi.
Chuyến đi Thương Châu lần này của bà ta không những vô ích mà còn vì đắc tội Lâm Tông Vĩ, nên nếu về chắc chắn còn bị chủ tịch truy cứu trách nhiệm, chức phó giám đốc cũng đừng hòng giữ nữa, không bị đá ra khỏi Tập đoàn Trung Thịnh đã không tệ rồi.
"Mẹ, đừng giận, để cho thằng vô dụng kia đắc ý vài hôm trước đã! Đợi đến tiệc mừng thọ ông tháng sau, chúng ta lại lấy lại thể diện", Đường Nhược Tuyết cắn chặt răng, tức giận không thôi.
"Tiệc mừng thọ ông con?", Lâm Nguyệt sửng sốt: "Đồ vô dụng kia sẽ đi chứ?".
"Chắc chắn sẽ đi", Đường Nhược Tuyết nói chắc như đinh đóng cột: "Dì ba đã bảy, tám năm không gặp ông rồi, ngày trước là bà ấy không có mặt mũi gặp, giờ bà ấy sống không tệ, bà ấy có nhà xịn, lại sống tốt như vậy, tất nhiên sẽ muốn khoe mẽ, mà tiệc mừng thọ của ông nội chính là cơ hội tốt nhất để bà ấy khoe khoang!".
"Nên đến lúc đó bà ấy nhất định sẽ dẫn thằng vô dụng kia và Hạ Mộng Dao đến".