Mục lục
ẩn – Trần Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 42: Quỳ xuống xin lỗi

"Con câm miệng cho mẹ! Trong mắt con còn có mẹ không hả? Giờ bố con nằm viện, trong nhà này mẹ là người có quyền quyết định!" Lâm Lan cũng bị Hạ Mộng Dao chọc tức rồi, bao lâu nay, Hạ Mộng Dao luôn để bà ấy thích làm gì thì làm, nhưng mấy ngày gần đây, cũng không biết Trần Phong bỏ bùa mê thuốc lú gì cho Hạ Mộng Dao, mà Hạ Mộng Dao lại hết lần này đến lần khác chống đối bà ấy.

"Trần Phong, xin lỗi mợ và anh họ ngay lập tức! Dù họ có làm gì thì họ cũng là bề trên của cậu, một người bề dưới như cậu, ra tay với người bề trên, còn ra thể thống gì nữa?" Lâm Lan tức giận mắng Trần Phong, xét cho cùng, mọi việc hôm nay đều do Trần Phong gây ra, nếu không có Trần Phong thì Tôn Quế Phương căn bản sẽ không đến tận nhà gây chuyện.

Ánh mắt Trần Phong lạnh lùng, bảo anh xin lỗi hai mẹ con Tôn Quế Phương? Xem ra Lâm Lan quyết tâm muốn đứng về phía mẹ con Tôn Quế Phương rồi.

"Xin lỗi là xong sao? Lâm Lan, mợ coi hai mẹ con chúng tôi là gì?" Trần Phong còn chưa nói gì, Tôn Quế Phương đã lên tiếng trước.

"Chị dâu, vậy chị muốn làm thế nào?" Lâm Lan cau mày hỏi.

Tôn Quế Phương nhìn Trần Phong một cái, cười khẩy nói: "Đơn giản, chỉ cần thằng vô dụng này làm hai việc là được."

"Thứ nhất, quỳ xuống trước mặt hai mẹ con tôi, dập đầu nhận sai, sau đó để con tôi tát thằng vô dụng này mấy cái, xả giận."

Sắc mặt Lâm Lan thay đổi, yêu cầu này của Tôn Quế Phương quá ác rồi.

"Còn gì không?" Đôi mắt Trần Phong xẹt qua ánh sáng lạnh lẽo, lạnh lùng hỏi.

"Còn gì nữa à, thì là đền tiền cho mẹ con chúng tôi, hai mẹ con tôi cũng không thể chịu một trận đòn không công đúng không?" Tôn Quế Phương nói.

"Chị muốn bao nhiêu?" Lâm Lan nghiến răng hỏi.

"Nể tình mấy người là người thân, tôi không cần nhiều, đền cho tôi năm trăm nghìn đi, việc Trần Phong đánh hai mẹ con tôi có thể bỏ qua." Vẻ mặt Tôn Quế Phương như đây là điều hiển nhiên.

Năm trăm nghìn? Sao bà không đi cướp đi! Lâm Lan suýt thì bị con số này làm cho tức đến ngất luôn, Tôn Quế Phương vừa mở miệng đã đòi năm trăm nghìn, tưởng tiền của bà ấy là giấy chắc?

"Không đời nào!" Lâm Lan không nghĩ đã từ chối luôn.

"Lâm Lan, mợ ăn nói kiểu gì thế?" Tôn Quế Phương ngay lập tức bực mình: "Không đời nào là sao, trong mắt mợ, hai mẹ con tôi không đáng tiền thế à?"

"Chị dâu, em không có ý đó, nhưng chị nói một câu mà đã đòi năm trăm nghìn, thế cũng hơi quá rồi đấy." Lâm Lan tức giận nói.

"Hừ, quá đáng?" Tôn Quế Phương hừ một tiếng, nói: "Tôi cảm thấy không quá đáng chút nào! Việc này liên quan tới thể diện của hai mẹ con tôi, nếu để người khác biết, hai mẹ con tôi bị thằng vô dụng Trần Phong này đánh một trận thì sau này hai mẹ con tôi làm gì còn mặt mũi ngẩng đầu trước người khác."

"Hơn nữa, một triệu năm trăm nghìn của Mộng Dao nhà các mợ không là được cho không sao? Hai mẹ con tôi chỉ cần năm trăm nghìn, đã nể mặt các mợ lắm rồi đó."

Tôn Quế Phương tỏ vẻ đã có lợi cho mợ lắm rồi đấy, Lâm Lan tức đến ngứa răng, biết trước Tôn Quế Phương khó chơi rồi, nhưng bà ấy vẫn không ngờ, Tôn Quế Phương đã mặt dày đến mức này, dù một triệu năm trăm nghìn của Hạ Mộng Dao được cho không thật thì cũng có liên quan gì đến Tôn Quế Phương bà đâu, bà ta mở miệng ra là đòi năm trăm nghìn, mắt cũng không thèm chớp lấy một cái.

"Chị dâu, bảo Trần Phong quỳ xuống xin lỗi chị thì được, nhưng tiền thì khỏi bàn! Cùng lắm tôi chỉ có thể đền cho chị năm nghìn đồng." Lâm Lan lạnh mặt nói, tiền này mặc dù là Cố Đông Thâm đền cho Hạ Mộng Dao, nhưng của Hạ Mộng Dao chính là của bà ấy, bà ấy chắc chắn không thể cho không Tôn Quế Phương năm trăm nghìn được.

Trần Phong cười khẩy liên tục, Lâm Lan không hỏi ý kiến mình đã muốn mình quỳ xuống xin lỗi Tôn Quế Phương, tưởng mình là búp bê đồ chơi, thích nắn bóp sao thì nắn thật đấy à?

"Năm nghìn đồng!" Tôn Quế Phương thét lên: "Lâm Lan, mợ đuổi ăn mày đấy à?"

"Chị dậu, em hi vọng chị hiểu, tiền nhà ai cũng không phải từ trên trời rơi xuống. Hơn nữa, oan có đầu nợ có chủ, Trần Phong đánh hai mẹ con chị, thì các chị nên tính sổ với Trần Phong, chị tìm nhà họ Hạ bọn em làm gì?" Lâm Lan lạnh lùng nói, ý của bà ấy rất rõ ràng, Trần Phong là Trần Phong, nhà họ Hạ là nhà họ Hạ, giữa hai bên không có quan hệ gì hết.

Nghe thấy thế, Hạ Mộng Dao chạnh lòng thực sự, cô ấy vốn tưởng sau việc lần trước, Lâm Lan sẽ thay đổi cái nhìn với Trần Phong, nhưng giờ xem ra, cuối cùng cũng chỉ có mình cô nghĩ vậy, Lâm Lan vẫn cứ khinh thường Trần Phong từ tận đáy lòng.

"Lâm Lan, Trần Phong nó là con rể mợ đấy!" Tôn Quế Phương cũng bị lời nói của Lâm Lan làm cho ngạc nhiên tột độ, đều nói con rể cũng là nửa con trai, nhưng với Lâm Lan thì Trần Phong lại còn không bằng người ngoài.

"Em không có con rể chỉ giỏi gây chuyện thế này." Lâm Lan lạnh lùng nhìn Trần Phong một cái, nói.

Nụ cười lạnh lùng nở bên môi Trần Phong, không có đứa con rể như mình sao? Lâm Lan, hi vọng bà đừng hối hận vì câu nói hôm nay của mình.

Thái độ này của Lâm Lan với Trần Phong, là điều Tôn Quế Phương không ngờ tới.

Nhưng may mà Tôn Quế Phương còn một đòn sát thủ.

"Lâm Lan, tôi hỏi mợ lần cuối, không định cho tôi năm trăm nghìn thật sao?" Tôn Quế Phương ra vẻ bí hiểm hỏi.

"Không định." Câu trả lời của Lâm Lan vẫn kiên quyết như cũ.

Tôn Quế Phương mỉm cười, nói: "Vậy được, hi vọng mợ đừng hối hận."

"Chị dâu, chị nói thế là có ý gì?" Lâm Lan cảm giác có gì đó không đúng lắm, mình hình như bị Tôn Quế Phương nắm thóp gì đó.

"Không có ý gì, tôi chỉ đột nhiên nhớ ra một việc, mấy ngày trước, tôi gặp được một người đàn ông họ Vương, hắn nói mợ là bạn đại học của hắn..."

Tôn Quế Phương nói đến đây thì ngay lập tức dừng lại, nhưng lại thấy sắc mặt Lâm Lan thay đổi hẳn.

"Lâm Lan, còn cần tôi nói tiếp không?" Tôn Quế Phương cười giả lả hỏi.

"Chị dâu..." Lâm Lan gượng cười, nói: "Có việc gì thì có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện."

"Từ từ nói chuyện?" Tôn Quế Phương khinh thường cười khẩy, lúc này biết từ từ nói chuyện rồi, dáng vẻ đuổi ăn mày vừa nãy đâu rồi.

"Lâm Lan, tôi muốn năm trăm nghìn không quá đáng chứ?" Tôn Quế Phương từ tốn ngồi xuống sofa, hỏi.

"Không quá đáng, không quá đáng, em sẽ bảo Trần Phong nghĩ cách, đền cho chị với Đại Quân năm trăm nghìn." Lâm Lan vội vàng nói, dù bà ấy lúc này chỉ muốn xé xác Tôn Quế Phương, nhưng vừa nghĩ đến lời Tôn Quế Phương nói, bà ấy lại không nén nổi hơi chột dạ.

Trần Phong cau mày, Tôn Quế Phương rốt cuộc bắt được thóp gì của Lâm Lan, sao có thể khiến Lâm Lan kiêng dè thế này?

Đến năm trăm nghìn mà cũng đồng ý.

Tôn Quế Phương đột nhiên vênh váo hẳn, thực ra từ trước khi tới đây, bà ta đã nghĩ, nhỡ Lâm Lan không đồng ý đền tiền thì làm sao, có thể nói, bà ta đã nghĩ sẵn biện pháp ứng phó rồi, với tính cách cứ thích thể diện, sợ chịu nhục của Lâm Lan, chắc chắn sẽ không dể bà ta tiết lộ việc kia ra.

"Vụ năm trăm nghìn tạm không nói, Lâm Lan, đến lúc bảo con rể của mợ quỳ xuống xin lỗi hai mẹ con tôi rồi nhỉ." Tôn Quế Phương đắc nhìn nhìn Trần Phong một cái, nói.

Dù trước đó Trần Phong ở trước mặt bà ta và Lâm Đại Quân vênh váo thế nào nhưng đến nhà họ Hạ, trước mặt Lâm Lan, Trần Phong dù sao cũng chỉ là một con chó thôi, Lâm Lan bảo nó đi hướng Đông, nó chắc chắn không dám đi hướng Tây.

---------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK