Mục lục
ẩn – Trần Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 507: Bái sư

“Ha ha, Hồ sư đệ, nói chuyện cũng đừng nói quá thế, 10 võ sĩ thi đấu lần này, ngoài tôi ra còn có thiên tài của Kiếm Tông, vị thiên tài này không thể xem thường được đâu”, Trương Thiên Dụ cười lớn nói.

“Vị thiên tài của Kiếm Tông đó đúng là không thể xem thường, nhưng tôi thấy, Trương sư huynh cũng đâu kém cạnh gì anh ta”, Hồ Khải Tinh cười nói, thực lực của Trương Thiên Dụ quả thật không thể so được với thiên tài của Kiếm Tông đó, nhưng đứng trước mặt Trương Thiên Dụ, anh ta đâu nói vậy được, nịnh nọt Trương Thiên Dụ mới là thượng sách.

“Hồ sư đệ quá khen rồi, sư huynh tôi đây mặc dù không dám khoe khoang, nhưng so với vị thiên tài đó, sư huynh cậu vẫn có vài phần hơn”, Trương Thiên Dụ thay đổi sắc mặt nói, anh ta có tự phụ đến đâu, thì trong lòng vẫn có sự lo lắng nhất định, vị thiên tài của Kiếm Tông đó là người độc nhất vô nhị trong tầng lớp thanh niên của giới võ thuật Hoa Hạ, so với người đó, Trương Thiên Dụ chẳng là cái gì cả.

Không thèm để ý đến Trương Thiên Dụ, Trần Phong đi sang bên cạnh, múc một bát cháo, lấy thêm một đĩa bánh ngọt, bắt đầu ăn sáng.

Ăn sáng xong, Trần Phong quay trở về phòng.

Sau một hồi tĩnh tâm, Trần Phong bắt đầu tu luyện.

Anh đột phá đến cấp Hóa Kình đã được nửa năm rồi.

Nửa năm này, gần như ngày nào đêm nào anh cũng giữ ấm và củng cố kình khí trong cơ thể.

Những gì bỏ ra và kết quả thu được luôn tỉ lệ thuận với nhau, nửa năm liên tục giữ ấm và củng cố, kình khí bên trong của Trần Phong đã tinh luyện hơn lúc anh mới bước vào giai đoạn Hóa Kình nửa năm trước rất nhiều.

Đến nay, anh đã có thể khống chế kình khí một cách chính xác, và phóng nó ra ngoài.

Phóng kình khí ra ngoài, chính là tiêu chí của một võ sĩ Hóa Kình thực thụ!

Với một võ sĩ Hóa Kình, uy lực của một chưởng kình khí mà anh ta đánh ra, cũng không nhỏ hơn uy lực của một viên đạn lúc bắn ra là mấy.

Có thể nói, võ sĩ Hóa Kình đã chính thức thoát ly khỏi phạm vi con người rồi.

Rắc rắc!

Sau khi tu luyện của một buổi sáng, Trần Phong mở hai mắt đứng dậy, gân cốt toàn thân không ngừng vang lên tựa như tiếng sấm.

Vù!

Chợt Trần Phong nhảy từ trên giường xuống đất, nhanh như chớp.

Bốp!

Giây tiếp theo, Trần Phong khép lỗ chân lông lại, vặn vẹo toàn thân, khí hóa các lực phát sinh ra thành kình, tập trung vào nắm đấm, rồi đánh ra như một quả pháo.

Cú đấm này, không tiếng cũng không hơi, nhìn thì chậm, thực chất lại cực kỳ nhanh!

Theo cùng nắm đấm bên tay phải của Trần Phong, một luồng kình khí vô hình từ đỉnh của nắm đấm phóng ra.

Bốp!

Kình khí không hề chần chừ phá tan thủy tinh trong phòng, đập thẳng vào thanh sắt bên ngoài khoang phòng!

Sau một âm thanh lanh lảnh, trên thanh sắt phía bên ngoài khoang phòng xuất hiện một vết lõm xuống, sâu cỡ nửa ngón tay, hằn rõ hình nắm đấm!

Bất động như núi, mà lại vang như sấm rền!

Đây chính là uy lực kình khí của võ sĩ Hóa Kình!

Lúc chập tối, du thuyền cuối cùng cũng đến đảo Mai Lai.

Đồng thời, bên ngoài phòng của Trần Phong vang lên tiếng gõ cửa, cùng với âm thanh đó là giọng nói trong trẻo của Sở Thanh Từ: “Anh Trần, đến nơi rồi”.

“Đến rồi sao?”

Trần Phong nhẹ nhàng đáp rồi mở mắt ra.

Sau khi từ trên giường xuống để mở cửa cho Sở Thanh Từ, anh phát hiện ra Sở Thanh Từ thanh tú đang đứng ngoài cửa phòng.

Nhìn thấy Trần Phong, đôi mắt của Sở Thanh Từ bỗng uốn cong như trăng lưỡi liềm, cô cười nói: “Anh Trần, còn năm phút nữa là tàu cập bến, chúng ta phải chuẩn bị đi thôi”.

“Được, tôi đi thu dọn đồ”.

Trần Phong cười một cái, vốn dĩ anh tính toán là tàu sẽ cập bến lúc đêm khuya, vậy mà mới chập tối đã đến rồi, sớn hơn dự tính của anh vừa tròn bốn đến năm tiếng đồng hồ.

Sở Thanh Từ nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng, anh Trần đi thu dọn đi, dọn xong thì gọi em nhé”.

Sau khi quay lại phòng, Trần Phong đút Thừa U vào vỏ kiếm, rồi lấy một miếng vải đen bọc lại.

Lần này xuất hành, anh không đem theo nhiều đồ, ngoài Thừa U ra, thì chỉ có một chiếc điện thoại, nên cũng chẳng có gì để thu dọn.

Chưa đầy hai phút, Trần Phong đã quay trở ra ngoài cửa phòng nói: “Đi thôi”.

“Vâng”, Sở Thanh Từ gật đầu, bỗng, ánh mắt của cô hướng về phía sau anh, nhìn thấy Thừa U được bọc trong một lớp vải màu đen, không kìm được mà hỏi một câu: “Anh Trần, cái anh đeo sau lưng là cái gì thế? Kiếm ạ?”

“Đúng, là kiếm”, Trần Phong cười.

“Mắt Sở Thanh Từ sáng lên: “Anh Trần, anh biết dùng cả kiếm sao?”

“Biết chút chút”, Trần Phong không tự chủ sờ lên mũi, thực ra, trong 18 loại vũ khí thông thường, sở trường nhất của anh chính là dùng kiếm.

Năm đó Tiêu Quốc Trung cũng dạy anh dùng kiếm là nhiều nhất.

Có điều, mấy năm ở Thương Châu, anh chẳng có cơ hội dùng đến kiếm.

Đợt thi đấu này có thể giúp anh nâng cao kiếm pháp.

Một chút?

Nghe câu trả lời này, Sở Thanh Từ khẽ nhếch miệng cười chế nhạo, nếu như là người khác nói biết đôi chút, thì có lẽ họ chỉ biết đôi chút thật, nhưng nếu là Trần Phong nói chỉ biết một chút, thì e không chỉ là một chút đâu.

“Anh Trần, em có thể nhận anh làm sư phụ không?”, Sở Thanh Từ đảo mắt, đột nhiên nói.

“Hả?”, Trần Phong lộ ra vẻ kinh ngạc, không kìm được nhìn Sở Thanh Từ một cái, nói: “Tại sao tự dưng lại muốn bái tôi làm sư phụ?”

“Em cảm thấy kiếm pháp của anh rất lợi hại”, Sở Thanh Từ thẳng thắn nói.

Trần Phong cười khổ một tiếng: “Cô đã thấy tôi dùng kiếm bao giờ đâu…”

“Thì sắp được thấy rồi mà”, Sở Thanh Từ cười hi hi, ngắt lời Trần Phong.

“Vậy đợi đến lúc đó hãng hay”, Trần Phong bất đắc dĩ nói. Anh không hiểu, Sở Thanh Từ tại sao đột nhiên lại có suy nghĩ này, nếu như cô muốn học dùng kiếm, thì nhà họ Sở cũng có người có thể dạy cô mà, cho dù là nhà họ Sở không có, thì bên Kiếm Tông cũng có, nhà họ Sở hoàn toàn có thể mời cho Sở Thanh Từ một thầy dạy kiếm về, để Sở Thanh Từ học kiếm pháp một cách hệ thống nhất.

“Không được”, Sở Thanh Từ lắc đầu, khóe miệng hiện lên nụ cười giảo hoạt: “Em muốn bái sư luôn bây giờ”.

“Bây giờ…”, Trần Phong hơi lúng túng, với thực lực của anh, làm sư phụ của Sở Thanh Từ đương nhiên là thừa sức, nhưng anh là đệ tử cuối cùng của Tiêu Quốc Trung, muốn nhân đồ đệ, bắt buộc phải hỏi ý kiến của Tiêu Quốc Trung mới được.

“Anh Trần, có phải anh không muốn nhận em làm đồ đệ không?”, thấy Trần Phong cau mày, Sở Thanh Từ đột nhiên tỏ ra vẻ đáng thương.

Trần Phong lại cười khổ một tiếng: “Không phải không muốn, mà tôi muốn nhận đồ đệ phải hỏi qua ý của sư bá tôi”.

“Còn phải hỏi sư phụ anh nữa…”, Sở Thanh Từ lè lưỡi, cô chỉ nghĩ làm thế nào để bái Trần Phong làm sư phụ, lại quên mất yếu tố sư môn của Trần Phong, việc bái sư trong giới võ thuật và giới thế tục có sự khác nhau rõ rệt.

Việc bái sư trong giới thế tục không phức tạp như vậy, chỉ cần gọi một tiếng sư phụ, có một cái tên là xong.

Nhưng trong giới võ thuật, bái sư là một việc rất long trọng.

Phải ba bái chín rập đầu, còn phải thề trước tổ sư gia…

Nói chung, vì liên quan đến việc truyền thụ võ thuật, nên việc bái sư trong giới võ đạo tồn tại rất nhiều thủ tục rườm rà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK