Chương 340 - Một nhát kiếm chống lại triệu quân!
Ông tổ của Liên minh chiến đấu?!!
Mắt Thạch Phá Quân bỗng trợn to, liên tục hít vào mấy hơi khí lạnh, Hoàng Lão Tam không đùa chứ?
Sư phụ của người thanh niên trẻ này là ông tổ của Liên minh chiến đấu?
Đùa à?!
Ông tổ của Liên minh chiến đấu là nhân vật đẳng cấp thần tiên thực sự.
Ông ấy nổi lên trong thời kì đen tối mà Hoa Hạ bị cường quốc xâm lược.
Ngày lên tông sư từng khai thiên bằng một thanh kiếm ở sông Hoàng Phổ!
Liên tiếp chém bảy chiến hạm của ngoại bang!
Khiến vạn dặm sông Hoàng Phổ nhuốm đỏ!
Khiến vô số kẻ địch sợ hãi!
Ngày hôm ấy tất cả quân ngoại bang xâm lược Hoa Hạ đều nhớ kĩ một cái tên.
Tiêu Quốc Trung!
Tiêu Quốc Trung - võ thần trấn quốc của Hoa Hạ!
Là người có thể dùng một kiếm địch lại triệu quân thực sự!
Sau trận chiến sông Hoàng Phổ, Tiêu Quốc Trung thành lập Liên minh chiến đấu, là minh chủ đầu tiên của Liên minh chiến đấu.
Ngày trở thành minh chủ, Tiêu Quốc Trung đã xông lên tiền tuyến, trấn thủ biên cương.
Trấn thủ một cái mà đã là mười năm.
Trong mười năm đó, biên cương Hoa Hạ chưa từng thất thủ!
Trong mười năm đó, kẻ thù đến xâm phạm đều bị phân thây!
Có Liên minh chiến đấu thì có nước!
Mất Liên minh chiến đấu thì mất nước!
Đây chính là Tiêu Quốc Trung.
Võ thần trấn quốc của Hoa Hạ - Tiêu Quốc Trung!
Ở Hoa Hạ, Tiêu Quốc Trung như một huyền thoại sống, một anh hùng sống!
Là tồn tại như vị thần trong lòng tất cả thế hệ sau của Liên minh chiến đấu.
Thạch Phá Quân siết chặt nắm đấm, chỉ cảm thấy máu nóng dồn hết lên đầu, sao có thể? Sao có thể?
Người thanh niên này sao có thể là đệ tử của ông tổ?
Trong lòng Thạch Phá Quân có một giọng nói đang điên cuồng gào thét, ông ta thực sự không thể tưởng tượng nổi việc Trần Phong là đệ tử của Tiêu Quốc Trung, nhưng ông ta biết rõ Hoàng Lão Tam sẽ không lấy chuyện này ra để đùa.
Hơn nữa với quan hệ của ông ta và Hoàng Lão Tam thì Hoàng Lão Tam cũng không cần phải lấy việc này ra để đùa.
Vì thế Trần Phong này rất có thể đúng là đệ tử của Tiêu Quốc Trung!
Đệ tử của ông tổ!
Cậu ấy là đệ tử của ông tổ!
Cậu ấy thế mà lại là đệ tử của ông tổ!
"Bụp" một tiếng.
Thạch Phá Quân thế mà là quỳ luôn một gối trên đất, nước mắt lưng tròng: "Người anh em Trần Phong, xin hãy nhận một lạy của Phá Quân!".
Hoàng Lão Tam trợn to mắt, trong mắt toàn là không thể tin nổi, Tiểu Thạch Đầu làm gì thế, sao tự nhiên lại quỳ?
"Thạch đại ca, anh làm gì thế? Mau đứng lên!", Trần Phong cũng hết hồn, vội vàng đỡ Thạch Phá Quân dậy, phản ứng này của Thạch Phá Quân hoàn toàn vượt khỏi dự đoán của anh.
Anh từng nghĩ đến muôn vàn kiểu phản ứng của Thạch Phá Quân, nhưng chỉ không ngờ được Thạch Phá Quân lại quỳ luôn trước mặt anh.
Nhưng sau khi thấy dáng vẻ xúc động của Thạch Phá Quân, Trần Phong đột nhiên hiểu ra, cái quỳ này của Thạch Phá Quân không phải là với anh, mà là với Tiêu Quốc Trung!
Thạch Phá Quân hiển nhiên rất kính trọng Tiêu Quốc Trung, sự kính trọng này thậm chí đạt đến mức có thể vì Tiêu Quốc Trung mà đầu rơi máu chảy, hi sinh tính mạng!
Mặc dù anh chỉ là đệ tử của Tiêu Quốc Trung nhưng trong mắt Thạch Phá Quân anh lại như một nửa Tiêu Quốc Trung!
Nên mới có cái quỳ này!
Bỗng chốc trong lòng Trần Phong cảm thấy thật kính nể.
Thứ nhất là kính nể sư phụ Tiêu Quốc Trung, anh không thể tưởng tượng được trong những năm tháng tối tăm loạn lạc, Tiêu Quốc Trung rốt cuộc đã làm được việc lớn vang dội gì mà có thế khiến thế hệ sau của Liên minh chiến đấu ghi nhớ trong lòng hơn sáu mươi năm, hơn nữa sáu mươi năm sau vẫn xúc động như này.
Thứ hai là kính trọng Thạch Phá Quân này!
Thạch Phá Quân này mặc dù tu vi chỉ có giai đoạn giữa Ám Kình, ở trong mắt Trần Phong thì chẳng đáng nhắc tới. Nhưng sự trung nghĩa, thẳng thắn nhiệt huyết của Thạch Phá Quân lại là cảnh giới cả đời Trần Phong cũng không đến được.
Liên minh chiến đấu có thể chặn quân địch bên ngoài cánh cửa nước nhà là vì có người như Thạch Phá Quân.
"Trần... tiền bối thực sự đã vào cảnh giới đại sư võ học?", sau khi được Trần Phong đỡ dậy, cảm xúc Thạch Phá Quân vẫn hơi quá khích, lúc này, ông ta đã không dám hoài nghi Trần Phong có phải đệ tử của Tiêu Quốc Trung không nữa, vì đệ tử của Tiêu Quốc Trung không ai mạo nhận cũng không ai dám mạo nhận!
Giờ điều ông ta muốn biết là Trần Phong rốt cuộc có phải đã bước vào cảnh giới đại sư võ học như Hoàng Lão Tam nói không.
"Thạch đại ca, đừng gọi em là tiền bối, em chẳng phải đã nói giữa chúng ta cứ xưng hô anh em sao?", Trần Phong cười gượng nói, sau khi biết anh là đệ tử của Tiêu Quốc Trung, thái độ của Thạch Phá Quân với anh thay đổi hẳn, có khoảng cách, Trần Phong không thích cảm giác xa cách này.
"Còn về cảnh giới đại sư võ học... ba tháng trước em đã vào rồi", sau khi trầm ngâm một lúc lâu, Trần Phong vẫn quyết định nói thật với Thạch Phá Quân, thứ nhất là Thạch Phá Quân đáng tin cậy, Trần Phong tin Thạch Phá Quân sẽ không tiết lộ với người ngoài việc anh được tiến vào cảnh giới đại sư võ học.
Thứ hai là Hoàng Lão Tam rõ ràng đã quyết chí muốn lôi kéo Thạch Phá Quân làm người trợ giúp anh, nếu không thì cũng không nói việc bí mật như Tiêu Quốc Trung là sư phụ anh với Thạch Phá Quân, quan hệ của anh và Tiêu Quốc Trung đã bị lộ vậy việc bước vào tông sư võ học cũng không cần phải giấu giếm nữa.
Sau khi nhận được khẳng định của Trần Phong, biểu cảm của Thạch Phá Quân bắt đầu hoảng hốt, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng từng cơn.
Mặc dù đã đoán trước được kết quả, nhưng sau khi Trần Phong chính miệng thừa nhận, ông ta vẫn hơi không dám tin rằng giờ Trần Phong là một đại sư võ học.
Đại sư võ học hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi là khái niệm gì?
Vượt xa đồng lứa, cái thế đương thời!
Thạch Phá Quân chỉ có thể dùng tám chữ này để hình dung.
Thảo nào Trần Phong lại trở thành đệ tử của Tiêu Quốc Trung.
"Ông tổ có người kế nghiệp rồi!", Thạch Phá Quân không nhịn được cảm khái, ba năm trước, Tiêu Quốc Trung tuyên bố ẩn cư, không màng thế sự.
Cứ tưởng danh hiệu võ thần trấn quốc sẽ thất truyền, nhưng giờ xem ra danh hiệu đó có thể sẽ được Trần Phong thừa kế.
"Thạch đại ca, quan hệ thầy trò của em và sư phụ với việc em bước vào cảnh giới đại sư võ học không nhiều người biết, nên mong Thạch đại ca giữ bí mật giúp em", Trần Phong nói.
Vẻ mặt Thạch Phá Quân bỗng trở nên nghiêm túc, vỗ ngực hứa với Trần Phong: "Người anh em Trần Phong yên tâm, hôm nay sau khi ra khỏi cánh cửa này, mọi việc xảy ra bên trong Phá Quân chắc chắn sẽ không nói với người thứ hai, nếu làm trái thì Phá Quân sẽ bị sét đánh!".
"Thạch đại ca không cần thề, cách đối nhân xử thế của anh em tin được!", Trần Phong mỉm cười, anh tin mắt nhìn người của Hoàng Lão Tam, cũng tin mắt nhìn người của mình.
"Đùng rồi, Thạch đại ca, lúc em vừa vào đã nhận ra khi anh nhìn người khác hơi không kiểm soát được sát khí trong người mình, đan điền của Thạch đại ca có phải từng bị nội thương không?", Trần Phong hỏi, lúc nãy anh vừa vào phòng đã nhận ra trên người Thạch Phá Quân có vấn đề.
Trên người võ sĩ có sát khí rất bình thường, đặc biệt là Thạch Phá Quân - kiểu võ sĩ thường xuyên chém giết kẻ địch ở tiền tuyến của Liên minh chiến đấu, sát khí trên người lại càng nặng hơn.
Nhưng bình thường sát khí trên người võ sĩ đều có thể khống chế được, chỉ khi đối mặt với kẻ thù thì sát khí mới xuất hiện.
Nhưng Thạch Phá Quân lại không như vậy, rõ ràng ông ta không khống chế được sát khí của mình, vấn đề này, Trần Phong vừa vào cửa đã phát hiện rồi.