Chương 182: Hạ Hạo chạy trốn chết
"Anh hai, việc này anh không cần lo quá, em thấy Trần Phong đó cũng không phải người nhỏ nhen, cậu ta chưa chắc đã thèm gây sự với nhà họ Lâm chúng ta. Hơn nữa cậu ta luôn không hợp với người mẹ vợ kia, chị dâu đánh mẹ vợ cậu ta, cũng coi như là trút giận thay cậu ta, nên cậu ta chắc sẽ không quá so đo."
"Nhưng mà anh hai, anh vẫn nên nhắc chị dâu một câu, bảo chị dâu sau này ở ngoài đừng huyênh hoang như vậy, không phải lần nào cũng may mắn thế đâu." Lâm Triệu Nam trầm giọng nói, Lâm Phương cậy thế lực nhà họ Lâm, ở ngoài hống hách, vênh váo quen rồi, bình thường, người nhà họ Lâm có thể nhắm một mắt, mở một mắt, nhưng một khi Lâm Phương khiến nhà họ Lâm rơi vào khủng hoảng, thì người nhà họ Lâm sẽ không khách sáo với Lâm Phương.
"Nghe thấy chú ba nói gì chưa? Đồ ngu!" Lâm Triệu Trung không nhịn được mắng Lâm Phương một câu.
"Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi, sau này em không dám nữa." Lâm Phương vội vàng gật đầu hứa, hôm nay cô ta suýt nữa thì bước vào quỷ môn quan, sau này đương nhiên phải nhớ kĩ.
"Sau này? Mẹ kiếp cô còn muốn có sau này? Từ hôm nay trở đi, cô ngoan ngoan ở nhà cho tôi, không được đi đâu hết!" Lâm Triệu Trung nói hùng hùng hổ hổ.
"Vâng, vâng, vâng, em không đi đâu hết." Lâm Phương vội vàng gật đầu đồng ý, không dám nói gì cả.
Trần Phong lái xe đưa Hạ Mộng Dao đến công ty nhà họ Hạ.
Lúc này, Hạ Hạo và Vương Vân Na làm xong việc cũng đúng lúc ra khỏi văn phòng.
Hạ Hạo mặt mày sảng khoái, trên mặt Vương Vân Na thì lại viết đầy u oán, rõ ràng là không hài lòng với kĩ thuật chuyện ấy của Hạ Hạo, nhưng Vương Vân Na lại không thể hiện ra, ngược lại, thân mật ôm Hạ Hạo nói: "Anh Hạo, giờ người ta đã là người của anh rồi, sau này anh phải thương người ta đấy nhé."
"Hì hì, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, ông đây sẽ 'thương' em hẳn hoi." Trên mặt Hạ Hạo lộ nụ cười dâm dục, cố ý nhấn mạnh chữ thương, vừa nãy lúc ở trên bàn làm việc, anh ta đã coi Vương Vân Na là Nhạc Linh, phát hiện mùi vị cũng phê không chịu được.
Đồ lẳng lơ Vương Vân Na này, mặc dù không xinh như Nhạc Linh, nhưng nghe lời hơn Nhạc Linh nhiều, hầu như động tác gì cũng có thể bày ra cho anh ta được, khiến anh ta hưởng thụ như vua chúa.
"Anh Hạo, người ta sẽ nghe lời." Trên mặt Vương Vân Na mang theo nụ cười ngoan ngoãn, trong đôi mắt đẹp lại xẹt qua chút khinh thường khó phát hiện, hừ, đồ ngu, nếu không phải nể tình mày cho bà cái ghế phó chủ tịch, thì mày nghĩ bà sẽ để mắt loại rác rưởi như mày à? Vương Vân Na khinh thường nghĩ.
Sau khi ra khỏi thang máy, hai người đi thẳng đến bãi đỗ xe ở cửa công ty.
Đúng lúc này, một chiếc Koenigsegg màu đen lái đến cửa công ty.
Vương Vân Na tinh mắt ngay lập tức chú ý đến chiếc xe, vội vàng kéo Hạ Hạo, chỉ vào Koenigsegg nói: "Anh Hạo, kia là xe của ông nội anh à?"
Xe của ông nội? Hạ Hạo sững người, nhìn theo hướng Vương Vân Na chỉ, vừa nhìn, mắt anh ta đã trợn to, hồn bay phách lạc.
Sao lại là chiếc Koenigsegg đó?
Dù trời đã vào cuối thu, nhưng trên trán Hạ Hạo vẫn ngay lập tức đổ mồ hôi, hiển nhiên, chiếc Koenigsegg trước mặt, chính là chiếc anh ta suýt nữa va vào ở Khách sạn Quân Duyệt.
Lúc đó chiếc Audi của anh ta cách chiếc Koenigsegg này chỉ chưa tới mười centimet, nếu không phải Nhạc Linh nhắc nhở, thì e là anh ta đã đâm sầm vào rồi.
Có điều mặc dù không đâm vào nhưng lúc đó Hạ Hạo cũng sợ toát mồ hôi hột, đến tận khi giấu chiếc Audi của mình vào trong góc, mới bình tĩnh lại.
Giờ chiếc Koenigsegg lại lần nữa xuất hiện, suy nghĩ đầu tiên trong đầu Hạ Hạo là chủ chiếc xe Koenigsegg biết anh ta suýt thì va vào Koenigsegg, nên đến để gây sự với anh ta!
"Anh Hạo, sao thế?" Vương Vân Na hơi nghi ngờ, sao nhìn sắc mặt Hạ Hạo lại sợ hãi thế, dù là Hạ Vân Thịnh đến thật thì anh ta cũng không cần thế chứ.
"Vân Na, hôm nay anh không đưa em về được rồi, em tự gọi xe về nhé." Hạ Hạo nuốt nước bọt, nói xong thì xoay người chạy, suy nghĩ đầu tiên của anh ta hiện giờ là chạy!
Chạy trước rồi tính sau!
Chủ chiếc xe Koenigsegg không phải người anh ta đắc tội được!
Người ta nếu đến gây sự với anh ta, Hạ Vân Thịnh cũng không bảo vệ nổi!
Thấy Hạ Hạo chạy trối chết không ngoảnh đầu lại, Vương Vân Na thoáng cái tức đến mức giậm chân, đồ nhát gan vô dụng, chẳng phải chỉ là một chiếc siêu xe thôi sao? Có cần phải sợ thế không?
Vương Vân Na khoanh tay trước ngực, đi về phía trước mấy bước, cô ta muốn xem thử, hôm nay người bước xuống từ chiếc xe này là yêu ma quỷ quái gì có thể khiến Hạ Hạo sợ đến thế.
Sau đó Koenigsegg dừng lại, cửa cánh bướm mở ra.
Một đôi chân đẹp đi giàu cao gót thủy tinh giẫm trên đất, sau đó một bóng người thon gầy, thướt tha xuất hiện.
Sao lại là con khốn này?
Vương Vân Na cau mày, người bước xuống từ ghế lái phụ thế mà là Hạ Mộng Dao.
Xem ra người ngồi ghế lái hẳn là Hạ Vân Thịnh rồi, Vương Vân Na nói thầm trong lòng, ngoài Hạ Vân Thịnh ra, lúc này cô ta cũng không nghĩ ra được ai khác, nhưng Hạ Hạo có cần phải sợ Hạ Vân Thịnh thế không? Vương Vân Na khó hiểu nghĩ.
Sau đó, Trần Phong bước xuống xe.
Không phải Hạ Vân Thịnh? Vương Vân Na chợt hơi giật mình.
Cô ta không biết Trần Phong, nên không biết người đàn ông này chính là con rể hèn nhát danh tiếng lẫy lừng của nhà họ Hạ.
Cô ta không biết, nhưng Hạ Hạo trốn ở cửa công ty lại biết.
Khi thấy Trần Phong bước xuống xe, tròng mắt Hạ Hạo suýt thì rớt ra vì kinh ngạc.
Có chết anh ta cũng không ngờ, chủ xe Koenigsegg khiến anh ta kinh hồn bạt vía lại là Trần Phong!
Thằng vô dụng này lấy đâu ra xe xịn thế? Đây là phản ứng đầu tiên của Hạ Hạo, lúc này anh ta sắp phát điên vì ghen tị rồi.
Đây là Koenigsegg đó, cả thế giới chỉ có sáu chiếc!
Nếu được nhân vật máu mặt nào đó người người nhà nhà đều biết lái thì thôi, nhưng thằng vô dụng Trần Phong này có tư cách gì chứ?
Cậu ta có tư cách gì lái xe xịn vậy chứ?
Hạ Hạo đố kị đến phát cuồng, rồi lại nghĩ đến lúc trước ở Khách sạn Quân Duyệt, anh ta thế mà vì xe của Trần Phong, sợ đến suýt tè ra quần, anh ta càng không thể chấp nhận.
Hạ Hạo thở dốc, đi mấy bước đã đến trước mặt Trần Phong.
"Cậu lấy đâu ra Koenigsegg?" Hạ Hạo hơi phẫn nộ hỏi.
"Liên quan gì đến anh?" Trần Phong cau mày, sao anh cảm thấy Hạ Hạo ngày càng như thằng thần kinh, hở ra là tức giận.
"Anh Hạo, anh ta là ai thế?" Vương Vân Na không nhịn được hỏi, sao trông Hạ Hạo cứ như rất hận người thanh niên này.
Nhưng điều khiến Vương Vân Na nghi hoặc hơn là, Hạ Hạo lúc trước thấy chiếc xe này thì sợ đến mức chạy vắt giò lên cổ, nhưng khi thấy người thanh niên này xuống xe, thì Hạ Hạo lại hùng hổ quay lại, cứ như dáng vẻ chạy trối chết lúc trước là giả vờ ấy.
“Em đừng quan tâm!” Hạ Hạo đỏ mặt quát một câu, anh ta đương nhiên không thể nói với Vương Vân Na, người trước mặt chính là Trần Phong hèn nhát anh ta bắt nạt ba năm được, vì mới một phút trước, anh ta vừa bị xe Trần Phong dọa cho chạy bán sống bán chết.
Lúc này nói ra, mặt mũi anh ta biết để đâu?
---------------------