Chương 240: Từng có người chết?
Khiêu khích.
Khiêu khích trắng trợn.
Người có mắt đều có thể thấy được, Chương Hồng đang khiêu khích Trần Phong.
Nhưng Trần Phong cũng không để ý, chiêu lấy lùi làm tiến này của Chương Hồng đúng là chơi rất giỏi, nhưng cũng chỉ có thể đối phó với Lâm Lan, đối phó với anh thì không có cửa!
"Có, tôi có ý kiến."
Trần Phong thản nhiên nói.
Tất cả mọi người lại lần nữa im lặng.
Một lúc sau, Lâm Lan gào lên như sấm: "Thằng vô dụng này, cậu còn có ý kiến gì? Là tôi mua nhà hay cậu mua nhà?"
"Còn có ý kiến? Hôm nay cậu có ý kiến bằng giời cũng phải nhịn cho tôi, cái nhà này, chưa đến lượt cậu làm chủ!" Lâm Lan hoàn toàn không nể mặt Trần Phong.
"Mẹ, nhà này là nhà cũ." Hạ Mộng Dao hơi bất đắc dĩ nói đỡ Trần Phong.
"Nhà cũ thì sao? Nhà cũ thì không ở được à?" Lâm Lan trợn mắt, dáng vẻ đã quyết tâm.
Môi Hạ Mộng Dao mấp máy, nhưng không nói nhiều nữa, đúng thế, như Lâm Lan nói, dù nhà này là nhà cũ thì cũng là họ có lợi.
Vì nhà ở núi Ngọc Tuyền vẫn luôn là hàng nóng phỏng tay, dù là nhà cũ thì giá cũng sẽ không thấp hơn nhà mới mấy.
"Giám đốc Chương, cháu đừng để ý thằng vô dụng này, người muốn mua nhà là cô, không phải nó, cô đi làm thủ tục với cháu luôn đây." Lâm Lan cười trừ nói, có vẻ sợ Chương Hồng nuốt lời.
Chương Hồng giả vờ khó xử: "Cô Lâm, cô có muốn nghĩ lại không? Người anh em Trần Phong dù sao cũng là một thành viên của nhà họ Hạ các cô, ý kiến của anh ấy kiên quyết vậy..."
"Nó chả là cái thá gì!"
Lâm Lan không nể tình mắng: "Giám đốc Chương, cháu không biết thằng này vô dụng thế nào đâu, ở nhà họ Hạ bọn cô ba năm, ngoài ăn với dùng của nhà họ Hạ bọn cô ra, thì thằng vô dụng này chẳng làm được việc gì!"
"Không giấu gì cháu, giám đốc Chương, nếu không phải con gái cô không đồng ý, thì cô đã bảo thằng vô dụng này cút khỏi nhà họ Hạ lâu rồi, loại vô dụng thế này, cô không hề coi nó là một phần của nhà họ Hạ."
Mặc dù ở trước mặt người ngoài, nhưng Lâm Lan hoàn toàn không nể mặt Trần Phong.
Lâm Lan tỏ thái độ như vậy, cũng khiến Chương Hồng hoàn toàn yên lòng, sau khi vênh váo nhìn Trần Phong một cái, Chương Hồng cười khà khà nói: "Nếu vậy thì cô Lâm, chúng ta đến phòng kinh doanh làm thủ tục đi."
"Được, được, được, đi làm thủ tục." Lâm Lan vội vàng gật đầu, bà ta vừa nãy còn lo Chương Hồng sẽ vì sự mạo phạm của Trần Phong mà không bán nhà cho bà ta, bây giờ xem ra, nỗi lo của bà ta đúng là dư thừa.
So với Trần Phong, Chương Hồng rộng lượng hơn không biết bao nhiêu lần.
"Giám đốc Chương, anh chắc chắn muốn bán nhà cho mẹ tôi?" Giọng Trần Phong lạnh hẳn, nhà này ngoài việc sửa lại, rõ ràng còn vấn đề khác, nhưng Chương Hồng lại không nhắc đến, rõ ràng là muốn coi Lâm Lan như kẻ coi tiền như rác.
Nếu chỉ có Lâm Lan làm kẻ coi tiền như rác thì thôi đi, Trần Phong cũng chẳng thèm quan tâm, nhưng căn nhà này sau này Hạ Vệ Quốc cũng sẽ ở, việc này khiến Trần Phong không thể ngó lơ.
"Người anh em Trần Phong chẳng lẽ muốn động thủ với tôi?" Dường như nghe ra được ý uy hiếp trong lời nói của Trần Phong, Chương Hồng đứng khựng lại, cười mỉa nói.
"Tôi cho anh cơ hội cuối cùng, nói ra vấn đề thực sự của căn nhà này." Trần Phong nheo mắt, thực ra anh đã đoán được đại khái tám, chín phần mười rồi, bây giờ chỉ xem Chương Hồng có thức thời không thôi.
Chương Hồng lắc đầu cười, không để ý, mà chuyển mắt nhìn Lâm Lan: "Cô Lâm, chàng con rể này của cô hình như không muốn cô mua nhà của bọn cháu."
"Trần Phong!"
Lâm Lan nghiến răng, lửa giận bùng cháy trong mắt: "Cậu cút ra ngoài cho tôi!"
"Trần Phong, ý con là ngoài việc sửa lại làm mới ra thì căn nhà này còn có vấn đề khác?" Hạ Vệ Quốc cau mày, ông ấy không nghi ngờ Trần Phong lắm, biết Trần Phong sẽ không hồ đồ trong việc thế này.
"Bố, nhà này từng có người chết."
Trần Phong thản nhiên nói.
Lặng!
Mọi người bỗng chốc im lặng, im lặng đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.
Nụ cười trên mặt Chương Hồng cũng cứng lại, trong lòng sóng cuộn biển gào.
Sắc mặt Hạ Vệ Quốc cũng thay đổi hẳn, nếu nhà này từng có người chết, vậy vấn đề lớn thật, kể cả Chương Hồng tặng không họ cũng không thèm chứ đừng nói là giảm ba mươi phần trăm.
"Trần Phong, con nói thật không?"
Hạ Vệ Quốc vội vàng hỏi, ông ấy không cảm thấy Trần Phong sẽ lấy chuyện này ra để đùa, nhưng ông ấy lại không hiểu, Trần Phong làm sao nhìn ra được nhà này từng có người chết.
"Là thật." Trần Phong gật đầu.
"Sao con nhìn ra được?" Hạ Vệ Quốc không nhịn được hỏi.
Trần Phong có thể nhìn ra được nhà này được làm mới lại, thì còn có lí do, có thể nhìn ra được nhà này từng có người chết, thì rất đáng sợ, chẳng lẽ có vết máu ở đâu chưa dọn sạch?
"Bố, lát nữa bố sẽ biết." Trần Phong cười khẽ, thực tế, anh không chắc chắn, nhà này rốt cuộc có vấn đề gì, chỉ là kết hợp không khí âm u trong nhà với vẻ mặt kiêng kị vừa này của chị Phương, cảm thấy khả năng nhà này từng có người chết là cao nhất, nên mới lừa Chương Hồng một chút.
Kết quả bất ngờ, một cú lừa này đúng là lừa ra chân tướng thật, sắc mặt Chương Hồng rõ ràng thay đổi rõ rệt khi anh nói ra.
"Giám đốc Chương, nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?" Trần Phong bình tĩnh nhìn Chương Hồng một cái.
"Nói... nói gì?"
Chương Hồng hơi hoảng hốt, nhưng ngoài miệng vẫn nghiêm nghị: "Trần Phong, tôi cảnh cáo anh, nói bừa thì phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đó."
"Nhà ở núi Ngọc Tuyền của chúng tôi là tốt nhất cả Thương Châu, một con chó cũng chưa từng chết chứ đừng nói là người!"
"Giờ anh lại nói trong nhà này từng có người chết, việc này nếu đồn ra ngoài thì sẽ ảnh hưởng đến uy tín của núi Ngọc Tuyền chúng tôi, anh có gánh nổi trách nhiệm không?"
Lúc này, chị Phương ở ngoài cửa cũng không nhịn được bước vào.
"Lâm Lan, nhà này cô mua nữa hay không?" Vừa vào cửa, chị Phương đã hùng hùng hổ hổ hét lên với Lâm Lan, giọng điệu cực kì không vui.
Lúc này Lâm Lan cũng mất bình tĩnh, tin tức Trần Phong nói tạo cú sốc quá mạnh với bà ta, nhà này nếu từng có người chết thật, vậy có cho bà ta trăm nghìn lá gan, bà ta cũng không dám mua.
"Chị Phương, em..." Lâm Lan hơi sợ hãi.
"Lâm Lan, cô tin thằng con rể vô dụng này của cô hay tin tôi?" Chị Phương lạnh lùng nhìn Lâm Lan một cái.
"Em tin chị." Lâm Lan gần như là nói ngay lập tức, buồn cười, một người là chị Phương ở nhà đẹp hơn bốn mươi triệu, người còn lại là thằng con rể vô dụng cứ hay chống đối mình, tin ai còn phải hỏi sao?
"Được."
Chị Phương khẽ gật đầu: "Nếu đã tin tôi, thì tôi nói thực cho cô biết, nhà này chưa từng có người chết."
"Cậu ta đang lừa cô!" Chị Phương chỉ Trần Phong, nói một câu kết thúc sự việc.
“Đúng, cô Lâm, thằng vô dụng này đang lừa cô, hắn rõ ràng là không muốn cô mua nhà, nên mới bịa ra lí do hoang đường như vậy.” Chương Hồng cũng ở bên cạnh phụ họa.
---------------------