Chương 140: Chưa đánh đã sợ
Ngày nay phần lớn những võ sĩ chân chính của giới võ thuật, đều là có kế thừa, không phải kế thừa tông môn, thì là kế thừa gia tộc, những tông môn và gia tộc này, sẽ lựa chọn những đứa bé có căn cốt đủ khỏe, đến khi đứa bé năm sáu tuổi thì bắt đầu ngâm đứa bé trong rượu thuốc, tạo dựng nền tảng võ thuật, bảy tám tuổi thì bắt đầu chính thức tập luyện võ thuật, rèn luyện thân thể và căn cốt.
Luyện tập gian khổ bất kể đông hè, mỗi ngày phải bỏ ra ít nhất là 12 tiếng cho việc luyện tập võ thuật.
Mặc dù tập luyện tàn khốc như vậy, nhưng có rất nhiều người vẫn không thể trở thành võ sĩ, chỉ những người có tư chất tốt mới có cơ hội.
Nghĩ mới thấy, con đường võ thuật gian nan lắm.
Trần Phong vừa đến cửa, liền bị mấy thanh niên chặn lại.
“Võ đường hôm nay không mở cửa, nếu muốn đăng ký học thì quay lại vào hôm khác đi.” Một thanh niên cao to mỉm cười nói, Trần Phong không mặc võ phục, nên người thanh niên cao to đó nghĩ anh là người bình thường muốn đến võ đường Hạo Nhiên để học võ.
Trần Phong lắc đầu, cười nói: “Tôi khuôn đến để đăng kí học, tôi đến tìm người của võ đường Kim Cương.”
“Võ đường Kim Cương?” Người thanh niên cao to ngây ra một lúc, giọng điệu đột nhiên trở nên khó chịu: “Anh là người của võ đường Kim Cương à?”
“Không phải.” Trần Phong tiếp tục lắc đầu, nói: “Giữa tôi là Kim Lục An có chút chuyện riêng cần giải quyết.”
“Vậy anh đợi chút, để tôi đi hỏi ý kiến chủ nhiệm.”
Trong võ đường, một người đàn ông trung niên khí thế uy nghiêm đang ngồi xếp bằng trên nệm võ thuật, trước mặt người đàn ông trung niên, là bảy tám nam nữ thanh niên mặt mũi nghiêm túc, mặc võ phục cũng đang ngồi xếp bằng, nghe người đàn ông trung niên dặn dò.
“Lần này Kim Lục An đến là có chuẩn bị, mấy tên đệ tử của ông ta, vốn đã không dễ đối phó, lần này Kim Lục An đã trở thành võ sĩ Ám Kình, độ am hiểu về võ thuật cũng cao lên một tầng, cho nên bắt buộc ông ta phải truyền thụ lại cho đám đệ tử một vài kỹ thuật dùng lực cao thâm hơn, một lát nữa mấy người các con lên võ đài, nếu không địch lại được thì trực tiếp nhận thua, truyệt đối không được cố đấu!” Người đàn ông trung niên mang vẻ mặt âu lo nhìn các dệ tử trước mặt, trước đây ông ta và Kim Lục An đều là võ sĩ Minh Kình giai đoạn sau, cho nên võ đường Hạo Nhiên mới có thể ngang sức ngang tài với võ đường Kim Cương, trận tỉ thí mỗi năm giữa hai võ đường đều có kẻ thắng người thua, nhưng năm nay, Kim Lục An đã nâng lên Ám Kình, trong chớp mắt hai bên đã không còn cùng một đẳng cấp nữa rồi.
Trận tỉ thí lần này, có thể nói võ đường Kim Cương dã nắm chắc chín phần.
“Sư bá, có thể trì hoãn trận tỉ tí này về sau mấy ngày không ạ?” Một thanh niên nhỏ con yếu ớt hỏi, cậu ta tên là Phùng Viễn, là đệ tử nhỏ nhất của Tô Hạo Nhiên, mấy hôm trước mới được lên võ sĩ Minh Kình, ngoài việc luyện tập cùng với các đồng môn, cậu ta chưa từng đấu với võ sĩ nào bao giờ, nhưng lần tỉ thí này, cậu ta phải lên đài, Phùng Viễn vốn không có lòng tin đấu cùng với mấy tên đệ tử của Kim Lục An.
Tô Hạo Nhiên cau mày, trong lòng hơi thất vọng về Phùng Viễn, điển hình của một người chưa đánh đã sợ, còn chưa vào trận, đã thua một nửa rồi, trạng thái này mà lên đài, e là không trụ nổi một chiêu của người ta.
“Sư đệ, mỗi năm một trận tỉ thí, đã là thông lệ rồi, không lùi được đâu. Hơn nữa cho dù có thể hoãn đi nữa, chúng ta xin hoãn, thì các võ đường khác sẽ nghĩ sao đây? Bọn họ chắc chắn sẽ nói, võ đường Hạo Nhiên của chúng ta sợ rồi, ắt sẽ thua, đến lúc đó, đệ bảo mặt mũi của sư bá biết để đâu?” Triệu Đông lạnh mặt giáo huấn, anh ta là đại đệ tử của Tô Hạo Nhiên, cũng là đệ tử duy nhất có hi vọng trong năm nay bứt phá lên võ sĩ Minh Kình giai đoạn giữa, có thể nói là tư chất hơn người.
Đối với lần tỉ thí này, mặc dù Tô Hạo Nhiên thấy lo lắng, nhưng anh ta thì cực kỳ tự tin.
“Vâng, đại sư huynh nói đúng lắm, thua người không thua trận. Hơn nữa, là Lục Kim An trở thành võ sĩ Ám Kình, chứ không phải mấy tên đệ tử của ông ta, chúng ta chưa chắc đã không có cơ hội chiến thắng.” Lúc này, một thiếu nữ xinh xắn mặc võ phục trắng, dáng vẻ kiêu ngạo dứt khoát lên tiếng.
Thiếu nữ này khoảng mười tám mười chín tuổi, mặc dù còn trẻ, nhưng nhìn ngoại hình, thì đã là một mỹ nhân vóc dáng yêu kiều, ngũ quan thanh thoát, gương mặt hồng hào, bộ ngực căng đầy, trông rất nổi bật, điển hình của mặt học sinh thân hình phụ huynh.
Thiếu nữ vừa lên tiếng, ánh mắt của mấy cậu thanh niên liền bị cô thiếu nữ này thu hút, ánh mắt như rực lửa.
“Sư muội nói đúng! Có gì đáng sợ đau chứ, tuổi tác cũng như nhau, mà cùng là Minh Kình giai đoạn đầu, bọn người của võ đường Kim Cương đó cũng đâu nhiều hơn chúng ta một cái chân đâu.”
“Phải đó, sợ gì chứ, cũng đâu phải đấu sinh tử, không đánh được thì nhận thua có sao đâu.”
Mấy cậu thanh niên lần lượt lên tiếng, trong nháy mắt mọi người nhiệt tình hẳn lên.
“Bố, lát nữa cho con lên đài được không?” Lúc này, thiếu nữ tóc đen mắt long lanh chớp chớp, cười hi hi nói.
“Không được!” Tô Hạo Nhiên từ chối luôn không cần cân nhắc, nghiêm khắc nói: “Con là một đứa con gái, lên đài cái gì, đánh đánh đấm đấm có ra thể thống gì không!”
“Sư bá nói đúng đấy, sư muội, mấy việc đánh đánh đấm đấm này, muội để các sư huynh làm là được rồi, muội lên không thích hợp đâu.”
“Sư muội, thân thể muội cao quý như vậy, lên đó rồi đụng chạm lung tung không hay đâu.”
Thiếu nữ phụng phịu, có vẻ không phục nói: “Nhưng mà, muội cũng là võ sĩ mà.”
Thiếu nữ vừa dứt lời, không ít người trong võ quán đều cảm thấy xấu hổ, những người này đều là đệ tử nòng cốt của võ đường, không giống với những học viên phía bên ngoài, những người này đều được Tô Hạo Nhiên bồi dưỡng từ nhỏ, có hi vọng trở thành võ sĩ.
Nhưng trong số bọn họ có rất nhiều người năm nay đã hơn 20 tuổi, thậm chí hơn 30 tuổi cũng có, nhưng vẫn luẩn quẩn ở ranh giới trở thành võ sĩ, bước mãi không qua cái ranh giới đó.
Còn thiếu nữ Tô Linh Ngọc, mới có 18 tuổi đã trở thành võ sĩ, có thể coi là kỳ tài có một không hai, điều đáng tiếc duy nhất là, Tô Linh Ngọc lại là phận con gái, so với võ sĩ nam, võ sĩ nữ ít nhiều gì cũng có chút yếu thế.
Trong giới võ thuật, võ sĩ nam mới là chủ yếu.
Tô Hạo Nhiên cũng không biết nói sao, trong lòng rất nuối tiếc, nếu như Tô Linh Ngọc là con trai, dựa vào tài năng thiên bẩm của cô ta, cho dù là Minh Kình giai đoạn sau, cũng có triển vọng rất lớn, vị trí của Tô Hạo Nhiên ông trong giới võ thuật của Kim Lăng cũng không thấp kém như bây giờ.
“Được rồi, chuyện này không nhắc đến nữa, lát nữa con cứ đứng dưới đài, không được lên đâu.” Tô Hạo Nhiên xua xua tay, giọng nghiệm khắc.
“Vâng ạ.” Thiếu nữ bĩu môi, mặc dù bất mãn với quyết định của Tô Hạo Nhiên, nhưng tuyệt nhiên không dám phản bác, nói gì thì nói Tô Hạo Nhiên cũng là bố cô ta, còn là chủ nhiệm võ đường nữa.
Lúc này, người thanh niên cao to đi vào.
“Sư bá, bên ngoài có người nói muốn tìm người của võ đường Kim Cương, nghe giọng điệu, hình như là quen biết Kim Lục An.”
“Quen biết Kim Lục An?” Tô Hạo Nhiên cau mày, Kim Lục An trong giới võ thuật Kim Lăng cũng có chút danh tiếng, nếu như có người bên ngoài quen biết Kim Lục An, chắc hẳn cũng là người có tiếng tăm, rất có khả năng là đến để xem người trong giới võ thuật tỉ thí, nghĩ vậy, Tô Hạo Nhiên bèn nói: “Cho anh ta vào.”
---------------------