Mục lục
ẩn – Trần Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 61: Thư gửi Elise 3

Trần Phong ngồi trên ghế đàn dương cầm, vẻ mặt rất phức tạp, từ sau khi mẹ mất, anh đã ba năm không đụng tới đàn dương cầm rồi. Trước kia anh đàn dương cầm là vì không muốn để Tô Chiếu Khanh thất vọng. Bây giờ, anh đàn dương cầm là vì người con gái mình thích.

Ngón tay thon dài của Trần Phong đặt lên phím đàn, phím đàn đen trắng đan xen truyền tới một cảm giác mát lạnh. Ngón tay Trần Phong run rẩy, tùy tiện ấn vài phím, đàn dương cầm bỗng chốc phát ra một loạt tạp âm chói tai.

Thẩm Quân Văn sầm mặt không nói gì, tuy Trần Phong đàn mấy tạp âm nhưng điều này không có nghĩa anh thật sự không biết đàn, cũng có khả năng là có chỉnh âm. Nhưng trong phòng phát trực tiếp khán giả không hiểu dương cầm lại không hiểu điều này, chỉ xem như Trần Phong không biết đánh đàn, chế giễu rất ác liệt.

“Tôi đã nói rồi đồ vô dụng này không biết đàn dương cầm, bây giờ thì lộ hết chưa?”, “Nhìn cái dáng vẻ nghèo hèn của hắn kìa, vừa nhìn là biết không liên quan gì với cây đàn rồi, mau cút xuống đi, đừng có làm trò hề nữa.”, “Tôi rời phòng ba phút đã, chờ đồ vô dụng này đàn xong rồi quay lại.”

“Tinh tinh tinh…” Vừa nói xong, thì Trần Phong đã bắt đầu đàn, mấy nốt nhạc ban đầu rất qua quýt bình thường, mọi người không nghe ra được điểm đặc sắc. Nhưng cùng với những ngón tay lướt trên phím của Trần Phong, đàn dương cầm trên sân khấu dường như được sống trở lại, từng nốt nhạc nhảy múa phát ra từ hộp gỗ, như gió to mưa lớn táp vào màng nhĩ của khán giả, khiến trái tim người ta run rẩy.

Người biến sắc trước tiên là Thẩm Quân Văn, chính là người trong nghề ra tay cái là biết ngay, trong tất cả mọi người có mặt ở đây thì kĩ thuật đàn dương cầm của anh ta là tốt nhất, người bình thường nghe chỉ thấy hay, nhưng cụ thể hay ở chỗ nào, thì bọn họ lại không thể nói ra được. Nhưng Thẩm Quân Văn là người đã bỏ công sức vào đàn dương cầm mười mấy năm, lại có thể cảm nhận rất rõ, nốt nhạc mà Trần Phong đàn rõ ràng là hoàn hảo.

Nói cách khác chính là tiết tấu hoàn mỹ, giữa các nốt nhạc hoàn toàn không tồn tại bất cứ kẽ hở nào. Chỉ riêng việc kiểm soát tiết tấu thôi, Trần Phong đã bỏ xa anh ta không chỉ mấy chục con phố!

Lúc này Hạ Mộng Dao kinh ngạc không kém gì Thẩm Quân Văn, cũng là “Thư gửi Elise”, vừa nãy Thẩm Quân Văn đàn Hạ Mộng Dao cảm thấy chỉ như sao chép sách vở, tuy nghe hay nhưng ít sống động, rất rõ ràng, Thẩm Quân Văn vẫn chưa lĩnh ngộ được chân lý của “Thư gửi Elise”, chỉ là để đàn ra âm mà thôi. Còn tới tay Trần Phong, “Thư gửi Elise” lại như sống lại, có linh hồn!

Anh diễn dịch tâm trạng của một người đàn ông vì yêu mà ngưỡng mộ, nhưng ngưỡng mộ lại không có được một cách tinh tế, cho dù cô ấy là một cô gái cũng có thể cảm nhận được tâm tư phức tạp trong tuyệt vọng lại mang một chút hi vọng.

Hạ Mộng Dao khẽ há miệng, lúc này cô ấy hơi hốt hoảng, trên sân khấu Trần Phong như một ông hoàng âm nhạc tài hoa, tỏa sáng rực rỡ chói mắt, có đúng là người chồng bình thường của cô ấy ngày trước không?

Cùng một người, tại sao có thể khác biệt lớn như vậy? Không giống với hai người hiểu dương cầm như Thẩm Quân Văn và Hạ Mộng Dao, đại đa số người trong phòng phát trực tiếp đều chưa từng chạm vào dương cầm, nhưng điều này không ảnh hưởng việc họ định nghĩa cái hay. Giống như một người bình thường, muốn đánh giá một món ăn ngon hay không, không nhất định phải đi thi chứng chỉ đầu bếp.

Mỗi người có cách hiểu riêng của mình về dễ nghe! Rất hiển nhiên, “Thư gửi Elise” của Trần Phong rất dễ nghe! Chí ít hàng triệu khán giả trong phóng phát trực tiếp đều cho rằng như vậy. Trên bình luận một loạt tiếng “đù”.

“Đù! Khúc nhạc này thật sự do hắn đàn sao? Sao tôi cảm giác như hắn đang giả bộ đàn, có người phát bản gốc vậy!”, “Đồ ngốc! Sao cậu không nói cái đàn dương cầm đó là giả đi.”, “Hu hu, hay quá, tôi lại tin vào tình yêu rồi.”, “Nghe Trần Phong đàn xong, tôi chỉ có một cảm giác, vừa nãy Thẩm Quân Văn đàn chẳng ra cái gì.”, “Hoàn toàn không có khả năng so sánh, cậu Thẩm chỉ là đàn “Thư gửi Elise”, nhưng Trần Phong này lại là biểu diễn “Thư gửi Elise”. “Đúng là giấu nghề kĩ thật, thời nay người giao đồ ăn đều nhiều tài nghệ như vậy sao?”, “Thật là, sau này không có chút tài nghệ, cũng không dám đi giao đồ ăn nữa.”, “Khúc nhạc Trần Phong vừa đàn, có ai ghi âm lại không? Tôi thấy nó sẽ nổi đó.”, “Không có, quá hay nên chỉ chú tâm nghe, căn bản không nghĩ tới ghi âm.”, “Tính tang.”

Nốt cuối cùng dừng đột ngột, khán giả vẫn còn chưa thỏa mãn, dường như vẫn còn muốn nghe tiếp nhưng Trần Phong đã đứng dậy, không cảm ơn, cũng không cúi chào, anh đi thẳng xuống khán đài, đi về phía Hạ Mộng Da. “Mộng Dao…”, ánh mắt Trần Phong dịu dàng, như muốn nói gì nữa, nhưng khuôn mặt xinh đẹp kia lại lao tới, Trần Phong chỉ cảm thấy môi mình chợt lạnh, sau đó bị chặn miệng lại, Trần Phong trừng mắt, trong mắt tràn ngập sự bất ngờ không thể tin được. Đây là mình… bị cưỡng hôn sao?

Tuy Hạ Mộng Dao nhắm chặt mắt, nhưng Trần Phong vẫn có thể nhìn thấy, mặt Hạ Mộng Dao tràn ngập sự ngượng ngùng. Dĩ nhiên, hành động bạo dạn như vậy đối với Hạ Mộng Dao mà nói cũng là một thử thách rất lớn. Rất lâu sau, mới ngừng lại.

Hạ Mộng Dao cúi đầu, không dám nhìn Trần Phong một cái. Trần Phong ngay lập tức liếm môi, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, ngọt thật. Sắc mặt Thẩm Quân Văn ở bên cạnh tím tái, siết chặt nắm đấm, trên mu bàn tay nổi lên đường gân xanh lét. Chuyện đến bước này, không chỉ mặt mũi, mà tôn nghiêm của anh ta cũng bị mất sạch rồi.

Anh ta vốn định, trước mặt Hạ Mộng Dao chà đạp Trần Phong kết quả lại bị Trần Phong chà đạp lại. Hơn nữa còn thông qua phát trực tiếp, cho tất cả người trong thành phố đều nhìn thấy cảnh này. Không cần nghĩ cũng biết, sau hôm nay, chắc chắn sẽ có người nói Thẩm Quân Văn anh ta chỉ là gà mờ đàn dương cầm, còn không bằng một tên giao đồ ăn.

“Ở bên nhau, ở bên nhau!”, “Não tàn, người ta vốn dĩ là vợ chồng mà! Cậu Thẩm mới là người thứ ba.”, “Mặt cậu Thẩm tối nay bị tát bôm bốp rồi.”, “Ai có thể ngờ, một tên giao đồ ăn lại đàn dương cầm mẹ kiếp hay hơn cả mấy nghệ sĩ dương cầm quốc tế như vậy.”, “Nếu hắn có thể đàn lại lần nữa, tôi sẽ tặng mười tên lửa siêu cấp, tuyệt đối không nuốt lời!”

Phòng phát trực tiếp lúc này, đã có rất ít người tiếp tục chửi Trần Phong là đồ vô dụng rồi, chỉ riêng tài dương cầm siêu đẳng của Trần Phong thôi, cũng đủ khiến hơn chín mươi chín phần trăm người trên thế giới này tự thấy hổ thẹn rồi. Không hề nói quá, nếu Trần Phong không đi giao đồ ăn, chỉ đàn dương cầm thôi anh cũng sẽ có được thành công, tuyệt đối không kém gì Thẩm Quân Văn hiện giờ. Người như vậy ai có tư cách nói anh vô dụng?

Lâm Lan và hai mẹ con Tôn Quế Phương vẫn luôn xem phòng phát trực tiếp lúc này chỉ cảm thấy như trời sắp sập xuống. Đánh chết bọn họ cũng không thể ngờ, Trần Phong không chỉ tới cao ốc Hoàng Hậu, mà còn làm mất mặt Thẩm Quân Văn. Hoàn toàn khác với dự đoán của bọn họ.

Trong lòng Lâm Lan sắp hận chết Trần Phong rồi, biết trước đồ vô dụng này biết đàn dương cầm, hơn nữa còn đàn hay như vậy, bà ấy đã không nói với Thẩm Quân Văn như thế, bây giờ thì hay rồi, Thẩm Quân Văn bị mất mặt, nhất định sẽ đổ hết lỗi lên người bà ấy. Nhưng lúc này điều Lâm Lan quan tâm hơn cả, là Thẩm Quân Văn sẽ ứng phó với tình huống này như thế nào, một trăm triệu kia, rốt cuộc bà ấy có thể lấy được không?

---------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK