Mục lục
ẩn – Trần Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 121: Anh không phục?

Thấy Lưu Bác có vẻ hơi bực, Lý Tuyết bỗng chẳng hiểu ra sao, mình có nói sai đâu, mặc dù trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài miệng Lý Tuyết không dám nói thế, dù sao đến cả Từ Đông Lương mà Lưu Bác cũng không nể mặt, chứ đừng nói là cô ta.

Vì thế Lý Tuyết vội vàng lên tiếng giải thích: "Giám đốc Lưu, tôi không có ý đó..."

"Tôi không cần biết cô có ý gì!" Lưu Bác xua tay ngắt lời, nói: "Tóm lại, hóa đơn của anh này giờ đã thanh toán rồi, dù có vấn đề gì thật thì Lưu Bác tôi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm, cô không cần phải lo."

Lý Tuyết câm nín, Lưu Bác đã nói thế rồi, cô ta còn nói gì được nữa.

"Lý Tuyết, hóa đơn chồng mình thanh toán rồi, cậu cũng nên thực hiện lời hứa đi chứ nhỉ?" Hạ Mộng Dao lạnh lùng nhìn Lý Tuyết rồi nói.

Mặt Lý Tuyết nhăn nhó, muốn cô ta gọi Trần Phong là bố trước mặt nhiều người thế này, cô ta biết để mặt mũi ở đâu, nhưng đã nói rồi nếu không gọi thì sẽ chỉ khiến người khác khinh thường cô ta.

"Bố." Lý Tuyết cắn chặt răng, gọi một câu với Trần Phong.

Trần Phong mỉm cười, không đáp lại, với anh mà nói, để Lý Tuyết gọi bố chỉ là trò giải trí lúc chán thôi, anh cũng không mong nhận con gái nuôi thật.

"Giờ hài lòng chưa?" Lý Tuyết quay đầu lạnh lùng nhìn Hạ Mộng Dao một cái, nói.

Hạ Mộng Dao lười biếng nói: "Hài lòng rồi."

"Hạ Mộng Dao, cậu đừng có đắc ý quá, đừng tưởng tôi không biết, một triệu tám trăm nghìn đó của chồng cậu là toàn bộ tích góp của hai người, hôm nay chồng cậu làm màu sướng rồi, nhưng khi về nhà, hai người cứ đợi mà cạp đất đi." Lý Tuyết cười khẩy nói, dù sao cô ta không tin, Trần Phong là kiểu đại gia có thể một phát bỏ ra hơn một triệu không thèm chớp mắt, nhìn Trần Phong ngoài mặt tỏ ra bình tĩnh vậy thôi chứ trong lòng có khi đã chảy máu rồi.

"Haiz, Mộng Dao, bọn mình đều biết, cậu muốn chứng minh với bọn mình, chồng cậu không phải kẻ vô dụng, nhưng cậu cũng không cần phải dùng cách này chứ, khiến chồng cậu móc túi một lúc một triệu tám trăm nghìn, mời mọi người ăn cơm, chẳng lẽ cậu không xót ruột ư?"

"Đúng đó, cậu cũng không hiểu cho chồng cậu, dù sao anh ta chỉ là một người giao hàng, một triệu tám trăm nghìn, anh ta vất vả mười năm cũng không kiếm lại được, cậu thì hay rồi, một bữa cơm khiến anh ta tiêu hết luôn."

Mấy người phụ nữ quan hệ khá tốt với Lý Tuyết nhao nhao nói với giọng điệu quái gở, Hạ Mộng Dao suýt thì bật cười vì tức, những người này tại sao đến giờ vẫn nghĩ Trần Phong chỉ là một người giao hàng, một người giao hàng có thể móc ra một triệu tám trăm nghìn mời người khác ăn cơm mà không chớp mắt lấy một cái ư?

"Các cậu nghĩ nhiều rồi, bảo chồng mình mời không phải vì chứng minh với các cậu cái gì, chồng mình cũng không cần chứng minh bản thân với ai." Hạ Mộng Dao nghiêm mặt nói, cô ấy cũng lười chẳng buồn giải thích gì với đám người này, dù sao cô ấy nói gì những người này cũng sẽ không tin.

Điều duy nhất họ bằng lòng tin tưởng là mình sống khổ cực, chồng mình rất vô dụng.

"Hừ, chồng cậu nếu không phải đồ vô dụng thì sao cậu lại đi làm kẻ thứ ba?" Lúc này, Lý Tuyết khinh thường bĩu môi, nhưng lời nói ra khiến mọi người sửng sốt.

Làm kẻ thứ ba? Việc này xảy ra lúc nào? Hạ Mộng Dao bỗng hơi sững sờ.

"Còn giả vờ? Hạ Mộng Dao, đừng tưởng bọn mình không biết chuyện cậu đi làm kẻ thứ ba, sau đó bị vợ người ta bắt được, tát cho mấy cái giữa đường." Lý Tuyết mỉa mai liên tục, vốn cô ta không định nói việc này ra, nhưng Hạ Mộng Dao và Trần Phong khiến cô ta mất mặt thế này, cô ta đương nhiên phải đòi lại rồi.

"Lý Tuyết, cậu nói linh tinh cái gì thế? Mình làm kẻ thứ ba lúc nào?" Sắc mặt Hạ Mộng Dao xanh mét, cuối cùng cũng hiểu tại sao lúc mới gặp đám Lý Tuyết, họ lại dùng ánh mắt đó nhìn mình.

"Mình nói linh tinh?" Lý Tuyết phá lên cười, nói: "Hạ Mộng Dao, cậu dám nói mình không bị tát giữa phố không?"

Hạ Mộng Dao cứng họng, cô ấy đúng là bị người ta tát, nhưng liên quan gì đến làm kẻ thứ ba.

Thấy Hạ Mộng Dao không nói gì, Lý Tuyết càng đắc ý, bất giác dè bỉu: "Hạ Mộng Dao, Giai Manh đã nói hết với mình rồi, không ngờ cậu là loại người đó."

Giai Manh?

Hạ Mộng Dao chuyển mắt nhìn Vương Giai Manh ở bên cạnh, lúc này, cô ấy còn không nghĩ ra là Vương Giai Manh tung tin đồn thì cô ấy quá là ngốc.

Thấy Hạ Mộng Dao nhìn mình, Vương Giai Manh không những không hề áy náy và chột dạ, mà còn lạnh mặt nói: "Mộng Dao, việc cậu bị tát là mình nói, nhưng mình không hề nói cậu đi làm kẻ thứ ba."

Ý là việc kẻ thứ ba đều là bọn Lý Tuyết bịa ra.

"Cậu tưởng mình là trẻ lên ba à?" Hạ Mộng Dao cắn chặt răng, cô ấy coi Vương Giai Manh là bạn, mới nói sự thật với Vương Giai Manh, nhưng không ngờ, mới đó Vương Giai Manh đã bán đứng cô, hơn nữa nếu việc này không có Vương Giai Manh dẫn dắt, thì người khác cũng sẽ không nghĩ đến phương diện đó.

"Tin hay không tùy cậu." Vương Giai Manh bĩu môi, không hề để ý suy nghĩ của Hạ Mộng Dao.

"Hạ Mộng Dao, việc đáng xấu hổ thế cậu cũng làm rồi, còn không cho người khác nói?" Lý Tuyết châm biếm, thực ra cô ta cũng hiểu, lời Vương Giai Manh nói có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng cô ta không muốn để ý những điểm đó, cô ta càng muốn tin việc Hạ Mộng Dao ngoại tình là thật hơn.

"Cô nói ai đáng xấu hổ?" Lúc này, Trần Phong lạnh lùng lên tiếng, vốn anh không muốn so đo với đám đàn bà này, nhưng Lý Tuyết lại càng nói càng quá đáng, không những bôi nhọ Hạ Mộng Dao, giờ còn công kích cá nhân nữa.

Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Trần Phong, Lý Tuyết bất giác rùng mình, hơi sợ hãi, thằng vô dụng này, sao lại có ánh mắt đáng sợ vậy chứ? Dù trong lòng sợ hãi, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, ngoài miệng Lý Tuyết vẫn không chịu thua: "Sao? Tôi nói sai à? Cái đồ vô dụng, bị vợ mình cắm sừng..."

"Bốp."

Trần Phong giơ tay lên, bàn tay rắn chắc đáp xuống mặt Lý Tuyết, tát một cái khiến nửa sau câu nói của Lý Tuyết về lại trong miệng.

Cảnh tượng đột ngột xảy ra này, khiến mọi người trong sảnh đều ngẩn người, thằng vô dụng này thế mà dám ra tay đánh người?

"Á! Bà đây liều mạng với mày!" Lý Tuyết bị đánh sau khi ngẩn ra ba giây, thì gào rú lao về phía Trần Phong.

Trần Phong cười khẩy, đạp một phát khiến Lý Tuyết ngã lăn quay, với anh không có quy tắc không đánh phụ nữ.

Mặc dù một cái đạp này chỉ dùng không đến 1% sức của Trần Phong, nhưng vẫn khiến Lý Tuyết ăn đủ, ôm bụng cuộn mình dưới đất.

"Mẹ kiếp anh có phải đàn ông không? Cả phụ nữ cũng đánh?" Sắc mặt Từ Đông Lương hơi nhăn nhó quát tháo, đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, dù thế nào, Lý Tuyết cũng là đại diện của anh ta, Trần Phong đánh Lý Tuyết trước mặt anh ta, việc này khiến anh ta vô cùng mất mặt.

"Anh không phục?!" Ánh mắt lạnh lùng của Trần Phong nhìn về phía Từ Đông Lương, Từ Đông Lương bỗng chốc cứng họng, chỉ cảm giác lưng lạnh toát

---------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK