• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thư Tình nghe thấy trận ồn ào này mà phiền tới ù cả lỗ tai: "Cô nói hôm nay làm xong là được, hiện tại còn chưa đến bây giờ, tôi tự có tính toán của mình" "Đừng có khoác lác, tôi thấy cô chẳng làm được bao lâu, cô.." 

Hạ Tinh Tinh còn đang muốn truy đuổi đến cùng, thì Thư Tình cao giọng quát lên một câu: "Đủ rồi!" Chị gái thư ký trưởng lập tức nín bặt, đám người xung quanh cũng giật mình nhìn qua. Thư Tình bình thường ghét nhất người lắm chuyện, mà Hạ Tinh Tinh này cứ năm lần bảy 

lượt chọc điên người khác: "Lời này của cô đợi mai tôi không hoàn thành thì hãy nói tiếp, còn 

giờ thì mời cô rời đi, tôi đang làm việc nhưng cứ bị có ảnh hưởng đó biết không hả? Còn vẫn 

muốn phí lời với nhau lúc này, khiến công việc không hoàn thành được thì tôi chỉ có thể nói 

do có ảnh hưởng, cuối cùng cô sẽ phải chịu trách nhiệm chứ không phải tôi" 

Hạ Tinh Tinh bị trạng thái bùng nổ này của cô thư ký nhỏ làm cho sững người, hồi thần lại 

thì càng nghĩ càng thấy không cam tâm, giận đến tím cả mặt. "Cô giỏi lắm... Bây giờ đã biết đùn đẩy trách nhiệm rồi đúng không? Để tôi chống mắt xem ngày mai cô làm được đến đâu!" Hạ Tinh Tinh mang theo vẻ mặt phẫn nộ, giẫm lên giày cao gót nhanh chóng rời đi. 

Không trút được cơn điên tiết lên Thư Tình nên đành phải để cho những người khác: "Hôm 

nay không làm xong việc thì đừng ai mong về hết!" 

Thư Tình cười lạnh, không quan tâm tới xung quanh nữa đó mà tiếp tục làm việc. 

Những nhân viên khác lục tục tan làm, cuối cùng trong phòng làm việc chỉ còn lại Thư 

Tình. 

Tới chín giờ rưỡi, cô gõ một cái cuối cùng xuống bàn phím, kết thúc công việc ngày hôm 

nay. 

Nếu như là người khác thì ước chừng cơm nước không màng, tranh thủ cả thời gian nghỉ 

ngơi mà bận rộn ít nhất là tới mười một giờ, nhưng với hiệu suất và cách sắp xếp thời gian ổn thỏa của cô thì có thể nhanh chóng hoàn thành. 

"Đã mười một giờ rồi mà Thư Tình còn chưa về, cũng không biết đang lêu lổng ở đâu rồi." Lúc Hoắc Vân Thành định xuống nhà lấy cốc nước thì nghe thấy tiếng nói của Hoắc Thiên. Hoắc Vân Thành nghe được thì thấy kỳ quái, nhưng rồi lại nhớ tới thái độ của cô đối với hắn tối qua thì chút kỳ quái này liền biến mất luôn. Dù sao cô ta làm gì thì cũng chả liên quan tới mình. Hoắc phu nhân cố ý nói cho Hoắc Vân Thành nghe: "Vân Thành, kệ cô ta xằng bậy đi, con cũng không cần bận tâm, bị truyền ra ngoài ảnh hướng tới thanh danh của con thì không ổn. Dù sao giờ cũng khá nhiều người biết được con bé là vợ chưa cưới của con. Mẹ thấy cái hôn sự này sớm hủy ngày nào thì hay ngày đấy thôi, để nó đi ra khỏi nhà chúng ta, còn ở tiếp mà nhỡ xảy ra sự cố gì, nói không chừng tới lúc đó còn bắt Hoắc gia chúng ta chịu trách nhiệm, vậy đúng là ném tiền ra ngoài cửa sổ" 

Hoắc Vân Thành thản nhiên đáp: "Ông nội đã nói ba tháng có thể hủy hôn" "Còn phải đợi tận ba tháng?" Hoắc phu nhân hét lên: "Mới có mấy ngày mẹ đã không chịu nổi rồi, hay con cứ thương lượng lại với ông nội, mau mau đuổi con bé đi đi" "Vậy mẹ nói chuyện với ông" Hoắc Vân Thành nhìn mẹ mình một cái. Hoắc phu nhân im bặt lại, bà ta mà đi nói thì chỉ có chờ ăn mắng thôi. Hoắc Vân Thành không quan tâm nữa, đi lên lầu. Khi vào trong thư phòng thì điện thoại đặt trên bàn đột nhiên sáng lên, có một tin nhắn mới. Hắn mở ra, chỉ thấy hai chữ: "Cứu tôi" Nhìn thấy là số lạ thì cũng chỉ nghĩ bị đùa giỡn, hắn bỏ qua một bên rồi tiếp tục xử lí công việc còn sót lại, nhưng trong lòng vẫn thấy có chút bất an. 

Đã rạng sáng rồi, Hoắc Vân Thành vừa đi tắm nước lạnh rồi nằm lại giường, nhưng không 

thấy buồn ngủ. 

Cô ấy còn chưa về, rốt cuộc là đi đâu? Hoắc Vân Thành nhắm mắt lại, thôi dẹp đi, cô ấy đi đầu liên quan gì tới hắn ta! Vài giây sau người đàn ông lại lật người một cái, theo lý thuyết thì Thư Tình đó không quen biết ai ở đây cả, vậy nên không quay lại mới đúng. 

Nhớ tới cái tin nhắn cầu cứu kia, trong đầu đột nhiên nhớ tới gì đó, hắn lập tức đi lục lại tin nhắn của mình và ông nội. 

Lúc đầu ông có gửi cho hắn số điện thoại của Thư Tình nhưng hắn không lưu vào điện 

thoại. Tới lúc này mới phát hiện đoạn tin nhắn đó là do Thư Tình gửi tới. Cô ấy gặp phải nguy hiểm sao? 

Hoắc Vân Thành bột người dậy thật nhanh rồi gọi điện qua những di động của cô lại tắt máy. 

Hắn lập tức trở nên luống cuống, không phải là xảy ra chuyện thật chứ. Hoắc Vân Thành nhanh chóng thay quần áo rồi đi ra khỏi nhà, ngồi trong xe nghĩ một lúc thấy vẫn nên tới công ty thử vận may xem sao, ít nhất có thể hỏi bảo vệ ở đó xem thấy Thư Tình về nhà lúc mấy giờ. Hoắc Vân Thành vừa tới công ty thì xung quanh đã là một vùng tối đen kịt, tìm tới bảo vệ thì được biết: "Mạch điện xảy ra chút vấn đề, rạng sáng hẹn người đến sửa nên sẽ không làm lỡ thời gian đi làm của nhân viên" Tới lúc hỏi về Thư Tình thì bác bảo vệ lại ngây ra: "Tôi không nhìn thấy cô ấy." 

Hoắc Vân Thành nhăn mày lại: "Cô ấy không đi làm sao?" 

"Buổi sáng có thấy đi làm nhưng tan làm thì không thấy cô ấy đi ra." Bác ấy nói cực kì chắc chắn: "Tôi xác định là mình không nhớ sai đâu" Gần đây Thư Tình là người nổi tiếng trong công ty, rất nhiều người chú ý tới cô nên nếu như có nhìn thấy bóng dáng đó trước mặt thì bác bảo vệ cũng sẽ không quên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK