“Đây không lẽ chính là vị hôn thê của chủ tịch!” “Sao lại có thể như vậy? Không thể nào” Mọi người thi nhau đoán già đoán non về thân phận của Thư Tình, vốn tưởng rằng chỉ là
bên đối tác, đến khi Thư Tình và Hoắc Vân Thành cùng nhau đi vào bộ phận thư kí để báo
danh thì cả công ty mới hiểu ra. Mỹ nhân xinh đẹp vừa cùng chủ tịch đi làm chính là Thư Tình. Mọi người chỉ cảm thấy thế giới này thật là vi diệu, lẽ nào thủy thổ dưới quê thật sự có thể dưỡng nhan sắc như vậy sao?
Thư Tình đến bộ phận nhân sự làm thủ tục, lúc này bốn người thuộc bộ phận thư kí bàn tán
xôn xao.
“Thư Tình đó cũng thật là xinh đẹp đấy chứ! Còn xinh đẹp hơn cả Từ Tuyển Nhi” Trưởng bộ phận thư kí Hạ Tinh Tinh tỏ vẻ khinh thường: “Đẹp thì có tác dụng gì? Cô ta chỉ là một đứa nhà quê xuất thân từ nông thôn, xứng với chủ tịch sao?” Lúc Thư Tình quay lại vừa hay nghe được câu nói này, cô nhìn với ánh mắt xem thường, nói với giọng lạnh lùng: “Tôi không xứng lẽ nào cô cứng chắc?”.
Hạ Tinh Tinh cứng họng, quay đầu lại, cũng không dám phản bác, dù sao thì người ta cũng
mang thân phận là vợ sắp cưới của chủ tịch.
"Thư Tình? Thư Tình!"
Hoắc Vân Thành ôm lấy người con gái, VỖ VỖ lên mặt cô: "Cô làm sao thế? Không thoải mái
đâu sao?"
Thư Tình nhíu mày đầy khó chịu, không biết là đang tự nói tự trả lời hay đang đáp lại Hoắc Vân Thành: "Tổi quá... đừng đi... đừng đi mà."
Tôi?
Hóa ra cô ấy sợ tôi!
Đáy lòng Hoắc Vân Thành nhất thời mềm nhũn cả ra, đột nhiên anh nhớ tới bé gái khi xưa, trong bóng đêm đó cũng vì sợ hãi mà sắc mặt tái nhợt lại, phải dựa sát vào ảnh để thấy an
tâm hơn.
Người đàn ông không hiểu sao mà sinh ra sự thương tiếc, dịu dàng nói: "Đừng sợ, không sao đâu, tôi đưa cô về nhà"
Nghe thấy lời nói này mà Thư Tình quả nhiên không còn run rẩy như trước nữa, chỉ là miệng vẫn nói thầm cầu gì đó, Hoắc Vân Thành không nghe rõ lắm, giờ hắn chỉ muốn nhanh chóng đưa cô ra khỏi đây. Vừa đi hắn vừa an ủi: "Không sao đâu, đừng sợ, có tôi bên cạnh rồi" Đặt Thư Tình ở ghế phó lái, nhìn thấy bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt lấy góc áo của mình thì hắn dứt khoát cởi áo ra rồi đắp lên người cô.
Nhìn thấy dáng vẻ mềm yếu khác hẳn với buổi sáng của cô, trong lòng Hoắc Vân Thành đột nhiên thấy áy náy vô cùng. Nếu như hắn lưu số cô vào điện thoại, nếu như lúc đó nhận được tin nhắn hắn phải liên lạc lại ngay thì tốt rồi.
May mà Hoắc Vân Thành tới rồi, bằng không để cô ấy một mình qua đêm ở đây, thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Hắn ta bể Thư Tình về phòng rồi tiện tay lau đi mồ hôi trên trán cô, đang muốn rời đi thì đột nhiên cái quần bị nắm chặt lại.
Quay đầu qua thì thấy Thư Tình nét mặt hoảng sợ như mơ thấy ác mộng, dù đã hồi phục hơn nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch.
Hắn nâng tay lên muốn gỡ tay cô xuống thì lại bị người phụ nữ này ôm luôn vào ngực. "Đừng đi... ở bên cạnh tôi được không" Giọng nói cô khẽ run lên, không giống sự bình tĩnh như ngày thường mà lại làm nũng khiến
người ta yếu lòng.
Nhìn ngắm cô mà trong đầu Hoắc Vân Thành lại hiện lên khuôn mặt của cô bé đó.
Từ khi gặp Thư Tình ngày đầu tiên là hắn đã cảm thấy hai người này giống nhau, bây giờ lại
càng cảm thấy giống. Do dự một lúc xong thì cuối cùng hắn cũng không nỡ rút tay ra, mà lại lặng lẽ ngồi xuống
bên cạnh giường.
Ánh mắt dịu dàng nhìn cô, Hoắc Vân Thành đột nhiên nghĩ nếu như vợ chưa cưới của hắn là cô gái năm đó thì thật tốt biết mấy. Hắn nhất định sẽ thương yêu em ấy cả đời này, ở bên cạnh em ấy trải qua mỗi một màn đêm đáng sợ, chỉ đáng tiếc...
Lúc Thư Tình tỉnh lại thì trời đã sáng hẳn.
Mơ màng nhìn xung quanh, đang khó hiểu bản thân trở về kiểu gì thì lại đối diện với ánh
mắt của Hoắc Vân Thành, đồng thời nhận ra được mình còn đang nắm tay của người ta. Cô vội vàng buông tay rồi ngồi thẳng dậy: "Sao anh lại ở đây?"
Nói xong thì Thư Tình cũng lập tức đoán ra được phần nào rồi.
Tối qua, khi cô nhìn thấy điện thoại sắp hết pin, mà trạng thái lúc đó thì cực kì tệ. Lúc gần như sắp ngất đi không thể gọi điện được nữa, thì không thể không dùng chút ý thức cuối cùng để gửi cho hắn một cái tin nhắn.
Nhìn thấy nét mặt Hoắc Vân Thành mệt mỏi, trong mắt giăng đầy tơ máu chứng tỏ tối qua đã không được nghỉ ngơi tử tế, cố gắng nhớ lại chuyện hôn mê khiến Thư Tình ngại ngùng gãi đầu. "Là anhh đưa tôi về à, cảm ơn nha... Nhưng mà, sao giờ anh còn ở phòng tôi?"