"Xin lỗi, đều trách tôi nhất thời bị quỷ ám. Lấy trộm nhẫn của Từ tiểu thư" Cô gái đáng thương vừa dập đầu vừa khóc lóc cầu xin thứ lỗi: "Mong mọi người hãy tha thứ cho tôi, tôi không hề cố ý, cũng không dám tái phạm nữa" Nhìn người phục vụ thức thời mà nhận hết tội về mình, Từ Uyển Nhi thở phào nhẹ nhõm.
"Nếu đã là cô trộm thì sao nhẫn tôi lại ở trong túi xách Thư Tình?" Từ Uyển Nhi vội vàng
muốn phủi sạch quan hệ, hỏi ngược lại. "Vốn dĩ tôi cầm nhẫn trong tay định tan làm thì lén mang đi, nhưng không ngờ cô lại nhanh chóng phát hiện ra bị mất nhẫn, còn để bảo vệ đi tìm khắp nơi. Tôi sợ bị phát hiện nên mới nhân lúc không ai chú ý giấu nhẫn vào trong túi Thư tiểu thư".
Mặt nhân viên phục vụ trắng bệch đi: "Xin mọi người tha thứ cho tôi, tôi thật sự không cố ý đầu. Mẹ tôi bệnh nặng cần tiền làm phẫu thuật nên tôi mới nhất thời nghĩ sai trái." "Là ai sai cô làm vậy?" Thư Tình cau mày trầm giọng hỏi. "Không ai sai khiến tôi cả, là tôi tự trộm nó." Cô nhân viên run rẩy nói, ánh mắt sợ hãi luôn liếc về phía Từ Uyển Nhi.
Từ Uyển Nhi sợ lật thuyền trong mương, cắn môi nói: "Bỏ đi, nếu nhẫn đã về rồi thì nể tình cô có lòng hiếu kính cha mẹ, tôi cũng không truy cứu chuyện này nữa" "Cảm ơn Từ tiểu thư, cảm ơn Từ tiểu thư" Nhân viên phục vụ vừa gật đầu vừa nói cảm ơn
với cô ta.
"Không truy cứu? Lúc nãy Từ tiểu thư khăng khăng tôi lấy trộm nhẫn đâu có nói như vậy"
Thư Tình lạnh nhạt nói.
"Nếu nhẫn đã về với chủ, Uyển Nhi cũng không truy cứu nữa thì chuyện này chấm dứt ở đây
đi" Nhìn thấy cháu gái mình bị Thư Tình nói đến không cãi được, Từ laõ gia đành chống cây đại trượng, vươn tay vỗ vỗ bả vai cô ta.
Từ Uyển Nhi vội vẫy tay ra hiệu cho cục trưởng dẫn nhân viên phục vụ kia đi, bản thân cầm lại nhẫn rồi xoay người rời đi. "Đợi một chút" Thư Tình bước chân dài qua, chặn đường đi của Từ Uyển Nhi. Cứ muốn đi như vậy hả? Cũng không coi Thư Tình đây ra gì rồi! Cô nào phải người mà ai muốn bắt nạt thì bắt nạt đầu. "Cô muốn làm gì?" Từ Uyển Nhi vẻ mặt cảnh giác nhìn qua. Thư Tình cười, giọng nói mang vài phần khinh bỉ: "Từ tiểu thư, cô không phải cứ định đi vậy chứ? Mới nãy mấy người vu oan cho tôi lấy nhẫn, còn muốn bắt tôi vào đồn cảnh sát. Bây giờ sự thật cũng đã rõ ràng, cô không định xin lỗi tôi sao?" "Cô!" Từ tiểu thư lập tức nghẹn lời. Để cô ta xin lỗi một đứa nhà quê Thư Tình ở trước mặt bao nhiêu người, nằm mơ đi.
"Xin lỗi Thư Tình đi"
Một giọng nam trầm thấp lạnh lẽo vang lên, là Hoắc Vân Thành. Khí chất mạnh mẽ của người đàn ông này khiến Từ Uyển Nhi lùi lại một bước trong vô
thức.
Hai bàn tay đang buông thõng xuống nằm lại thành quyền, giọng nói của Từ Uyển Nhi thốt lên đầy sự không cam lòng: "Xin lỗi Thư Tình, lúc này tôi đã hiểu nhầm cô" Thư Tình vận về tại mình: "Cô nói gì cơ? Tôi không nghe rõ". Từ Uyển Nhi nín nhịn đè xuống cơn tức giận, nâng tông giọng lên vài phần, nghiến răng nghiến lợi phun ra ba chữ: "Tôi xin lỗi!" Nói xong ba chữ này thì cô ả quay ngoắt người, rời đi luôn. Tới cuối vẫn là Từ lão gia đình bất lực với cô cháu gái của mình mà nhẹ nhàng giải thích với Thư Tình: "Từ tiểu thư, thật sự rất xin lỗi. Vừa rồi chỉ là hiểu nhầm, cũng không trách. được Uyển Nhi nên cô đừng để bụng nhé!
Thư Tình cười nhạt: "Hy vọng lần sau nếu có gặp lại chuyện này thì Từ lão gia có thể kiểm tra kĩ càng, đừng dễ dàng hiểu nhầm người khác". Cô nói xong câu này là trực tiếp không giữ lại mặt mũi gì cho nhà họ Từ nữa. Ông ta cười vài tiếng: "Thư Tình tiểu thư, tay của cô không sao chứ? Không thì tôi gọi người đưa cô qua bệnh viện". "Không cần đâu, tôi mệt rồi, đi trước đây. Trải qua một trận giày vò tối hôm nay, cô cũng quả thật là mệt rồi. Người con gái ngáp một cái rồi cầm lấy túi xách của mình, quay người rời đi. Ra khỏi khách sạn xong thì cô muốn gọi xe để về, không ngờ trên trời đột nhiên nổi sấm sét, một lát sau đã mưa như trút nước. Không phải chứ, có cần phải đen đủi vậy không? Thư Tình quả thật là khóc không ra tiếng, cô không mang dù đâu. Hạt mưa to nặng như hạt đỗ rơi xuống, chúng đập vào người cô vừa đau vừa lạnh. Đúng lúc cô muốn tìm chỗ trú mưa thì đột nhiên một con xe Bentley đen vô tư dừng lại bên
cạnh.
Là xe của Hoắc Vân Thành, Cửa xe mở ra, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của hắn xuất hiện trước mặt cô. Bờ môi mỏng nhếch lên, lời ít ý nhiều nói ra hai chữ: "Lên xe" Thư Tình ngẩn người. Sao Hoắc Vân Thành cũng đi về? Anh ta không ở lại tham dự bữa tiệc nữa à?
Thấy cô gái còn đang ngẩn ngơ, hắn liền nhíu mày: "Còn không đi lên?" "Cảm ơn" Thư Tình ngồi ở ghế phó lái, nhớ lại trận ngại ngùng trước kia thì lập tức cài dây
an toàn.
Hoắc Vân Thành âm thầm nuốt nước bọt, ngón tay thon dài mảnh khảnh đang nắm chặt lấy vô-lăng.
Tại sao bây giờ hắn mới nhận ra người con gái trước mắt đẹp đến vậy , từng đường nét cắt may tinh xảo của chiếc váy dạ hội đỏ rực càng tôn lên vóc dáng thon thả này của cô ấy. Mà những hạt mưa khi này đã làm ướt bộ váy khiến nó dính sát vào người cô, quả thật là gợi cảm tới mê người. "Anh đi đâu đấy?" Thư Tình nhìn ra ngoài cửa, đây không phải đường về nhà. Người đàn ông nghiêng đầu nhìn cô: "Đi bệnh viện"
Bệnh viện?
"Đi bệnh viện làm gì?" Cô gái nhỏ ngây ra. Hoắc Vân Thành hơi nhíu mày: "Tay cô đã đỏ như vậy rồi" Hoá ra hắn muốn đưa cô tới bệnh viện để khám tay. Thư Tình cười mỉm: "Không cần phiền phức vậy đâu, chỉ là dị ứng thôi." Sắc mặt Hoắc Vân Thành có chút âm u: "Sao phải dùng đến cách làm tổn thương bản thân như vậy?" "Không thì sao? Chẳng lẽ tôi để người khác hãm hại mình thành kẻ trộm à?" Cô hơi nghiêng
người qua. "Cô có thể dùng cách khác" Tổng giám đốc Hoắc lạnh giọng nói. "Còn có cách nào tốt hơn sao?" Thư Tình xoa xoa chân mày.
Tình huống lúc nãy, Từ Uyển Nhi trăm phương ngàn kế muốn vu oan cho cô, vậy nên tất cả các bằng chứng đều không có lợi. Cô phải dùng đến chiều dị ứng này mới có thể trực tiếp chứng minh sự trong sạch của
mình.
Thư Tình không cho rằng còn có cách nào tốt hơn nữa. Con mắt sâu thẳm của người đàn ông nhìn cô, trầm giọng nói: "Cô có thể nhờ tôi giúp" Hở, đây là cách tốt hơn mà hắn nói sao? Thư Tình có chút cạn lời. Cô nhếch môi cười: "Dù có thế nào thì cũng cảm ơn anh" Kỳ thật là Hoắc Vân Thành bằng lòng tin vào nhân phẩm của cô, trong lòng Thư Tình cũng
có chút biết ơn.
Hoắc tổng không có biểu cảm gì, chỉ hừ lạnh một tiếng. Cô gái này quả thật là nằm ngoài dự đoán của hắn. Nhẹ nhàng sắc sảo, lại còn thông minh. Khác hẳn so với tưởng tượng của hắn ta. Hoắc Vân Thành ngang ngược đưa vợ chưa cưới của mình tới bệnh viện kiểm tra một lượt,
tay của cô chỉ dị ứng, không có gì đáng ngại nên bác sĩ đã kê một liều thuốc bôi ngoài da.
Về tới nhà, Hoắc Vân Thành và Thư Tình cùng tiến vào trong phòng. "Tôi đi tắm đây" Hoắc Vân Thành nhấc chân dài hướng về phòng tắm.
Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước ào ào, Thư Tình ngồi ở trên sô pha, lấy lọ thuốc mỡ
bác sĩ kê cho tỉ mỉ thoa một lớp mỏng lên ngón tay.
Dù chỉ là dị ứng nhưng vẫn có chút ngứa. Bôi thuốc xong thì cô đứng dậy, không ngờ lại vô tình để đỉnh đầu đụng vào cằm người đàn
ông đối diện.
Phịch một tiếng kéo theo trận đau nhức ở trên đỉnh đầu, Thư Tình ngước lên thì thấy Hoắc
Vân Thành không biết đã đứng trước mặt mình từ lúc nào.
Thư Tình mở to hai mắt: "Anh, anh đến lúc nào vậy!"