Nhỡ mà Hoắc Vân Thành thật sự tìm chuyên gia để kiểm tra thì làm sao đây? "Tôi.." Hạ Tinh Tinh vất vả muốn nói tiếp thì đã nghe thấy giọng điệu đanh thép của người đàn ông duy nhất trong phòng: "Nói xin lỗi Thư Tình".
Thư Tình có chút bất ngờ, vốn tưởng chuyện này sẽ khó khăn vì dù sao Hạ Tinh Tinh cũng
là nhân viên cũ của Hoắc Thị, mà Hoắc Vân Thành cũng chẳng phải ưa gì cô.
Như này xem ra, người đàn ông này cũng không phải không phân biệt được đúng sai.
Hạ Tinh Tinh âm thầm nắm tay thành quyền, cực kỳ khó chịu mà gằn từng chữ: "Xin lỗi." Thư Tình xoa xoa lỗ tai: "Cô nói gì cơ? Tôi không nghe rõ". Hạ Tinh Tinh cay nghiệt nhìn cô mà cao giọng nói lại: "Xin lỗi!" "Tôi hy vọng tương lai không phải nhìn thấy những chuyện như này nữa!" Chất giọng lạnh lùng của Hoắc Vân Thành vô hình lộ ra nét uy nghiêm của một tổng giám đốc, Hạ Tinh Tinh bị dọa cho run cả người. Sau khi ra khỏi văn phòng thì cô ta hung ác trừng mắt với Thư Tình. Không lường được đưa nhà quê ngu ngốc này lại thông minh hơn so với tưởng tượng, lần này cô ta bất cẩn rơi vào cái bẫy của Thư Tình, bày ra bộ dạng xấu xí mà xuất hiện trước mặt Hoắc Vân Thành.
Cô nhất định sẽ ghi nhớ mối thù này, tất cả những gì phải chịu đựng hôm nay, cô ta sẽ đòi về gấp đôi cả vốn lẫn lãi! Tới khi tan làm thì Thư Tình lại tăng ca lâu hơn một chút, kiểm tra những số liệu Hạ Tinh Tinh đưa cho một lần cuối rồi mới đi về.
Sau khi cô ra khỏi tòa nhà Hoắc Thị, đang chuẩn bị gọi xe thì một chiếc Rolls-Royce đen
ngang nhiên đỗ lại bên cạnh.
Là xe của Hoắc Vân Thành,
"Lên xe" Người đàn ông hạ cửa kính xe xuống, nghiêng đầu qua nhìn cô. Thư Tình lùi lại một bước: "Không cần đâu, tôi tự gọi xe về."
Hoắc Vân Thành nhíu mày, trực tiếp mở cửa xe đi xuống, cúi đầu nhìn cô vợ chưa cưới ngang bướng này: "Giờ này gọi xe rất khó, tôi cũng chả muốn đêm khuya còn phải mò tới công ty, lôi cô về chăm sóc cả một đêm đâu"
Nhắc tới chuyện ngại ngùng tối qua là Thư Tình điên tiết lườm Hoắc Vân Thành một cái: "Còn không nhờ ơn ngài ban cho sao!"
Vị tổng giám đốc trẻ tuổi ngây người, chuyện tối qua thì liên quan gì tới hắn? "Đừng bảo anh không biết Hạ Tinh Tinh yêu thầm mình chứ?" Thư Tình cong môi hỏi vặn lại, nếu như không phải tại Hoắc Vân Thành thì cô nàng kia sao có thể coi mình như cái gai trong mắt, tìm mọi cách để đuổi việc chứ? Hạ Tinh Tinh yêu thầm hắn?
Hoắc Vân Thành không hề nhạy bén về phương diện tình cảm nam nữ, trong lòng hắn chỉ có cô gái nhỏ gặp được thuở bé, căn bản là lười liếc mắt đến những người phụ nữ khác.
Nhưng lúc đối diện với Thư Tình thì lại nhếch lông mày cười tủm tỉm: "Làm sao, cô ghen
à?"
"Bệnh thần kinh!" Thư Tình tức giận lườm hắn một cái, muốn quay người đi mà bị cánh tay
dài mạnh mẽ của Hoắc Vân Thành kéo lại.
Người đàn ông nhét cô vào trong xe, dùng giọng điệu như ra lệnh nói: "Ngồi yên đi!" Còn chưa đợi Thư Tình phản ứng kịp thì đã thấy hắn ngồi vào ghế lái xe, đóng cửa lại: "Tôi đã đồng ý với ông nội, trong ba tháng này sẽ đảm bảo an toàn cho cô." Nhận ra sự kiên trì của Hoắc Vân Thành, Thư Tình gật gật đầu. Cô cũng đồng ý với ông nội phải chung sống trong hòa bình với hắn ta. Chỉ cần hết ba tháng này họ sẽ đường ai nấy đi, không hẹn ngày gặp lại. Cơ mà cái ba tháng này, hình như có chút gian nan. Thư Tình còn đang nghĩ vẩn vơ thì đột nhiên một cánh tay to lớn rắn chắc vòng trước ngực CÔ.
"Anh làm gì đấy!" Cô kinh ngạc thốt lên, cảnh giác nhìn người đàn ông bên cạnh.
Chỉ thấy Hoắc Vân Thành hơi nghiêng người, cánh tay to duỗi về phía ngực mình, bộ dạng gần như đang nửa ôm cô vào lòng.
Cái tư thế này quả thật mờ ám tới ngượng ngùng.
Hoắc Vân Thành mặt lạnh như tiền đáp: "Thắt dây an toàn cho cô.
"Khỏi đi, tôi tự làm." Thư Tình đè bàn tay đang vươn ra kia, có chút phiền não, sao cô lại
phân tâm tới mức quên cả thắt dây an toàn chứ?
Trong lòng bàn tay còn giữ lại nhiệt độ trên mu bàn tay của hắn, mặt Thư Tình không hiểu sao có hơi nóng lên.
Hoắc Vân Thành rút tay lại, ngồi thẳng người rồi khởi động xe, một loạt động tác trôi chảy mà trên mặt lại xẹt qua chút dịu dàng mơ hồ. Vừa nãy hắn ngửi được trên người Thư Tình có mùi hương nhàn nhạt y hệt như trong hồi ức
ngày bé.
Chẳng lẽ... Thư Tình chính là cô gái hắn đã cứu được lúc đó? Hoắc Vân Thành nghiêng người, ánh mắt sâu lắng nhìn thật kĩ người con gái bên cạnh,
giọng nói lành lạnh trầm khàn thêm vài phần rung động khó nén được hỏi: "Thư Tình, trước
kia cô có từng bị bắt cóc không?"