"Phải không?" Thư Tình nhếch môi hỏi lại, xem ra Từ tiểu thư này đã thiết kế cái bẫy để đổ tội cho cô là ăn trộm đồ. Vậy thì cô phải xem xem, ả ta muốn làm trò gì trong vở kịch này. "Rốt cuộc là có chuyện gì?" Ông cụ Từ bực bội hỏi, kỳ thật ông lão cũng không tin vợ chưa cưới của Hoắc Vân Thành lại ăn trộm, nhưng cháu gái nhà mình nói chắc như đinh đóng cột vậy, lại còn có người tận mắt nhìn thấy, vậy nên ông hơi phân vân. "Là như này ạ, lúc nãy Uyển Nhi có cho chúng cháu xem nhẫn kim cương thì đúng lúc Thư Tình đi qua, cô ta có vẻ rất thích nó, cứ nhìn chằm chằm rất lâu." Bạch Lam tiến lên trước, nói cứ như đúng rồi.
Thư Tình: ??? Cô nhìn trúng cái nhẫn kim cương đó lúc nào? Còn ngắm rất lâu nữa? Bạch Lam dừng lại rồi nói tiếp: "Sau đó thì chúng cháu đi khiêu vũ, Uyển Nhi có tháo nhẫn ra để ở trong túi, nhưng khi trở về thì đã không thấy nó đâu nữa rồi." "Đúng vậy, sau đó thì chúng cháu có tìm trong sảnh yến tiệc, gặp được nhân viên này, cô ấy nói nhìn thấy người lấy nhẫn của cháu, mà người này chính là Thư Tình!" Từ Uyển Nhi đè nén lại sự phấn khích trong lòng mà nói thêm vào.
Kế hoạch cô ta thiết kế hôm nay hoàn hảo không một lỗ hổng, mà Thư Tình thì khẳng định không thể chống trả lại được, tới lúc đó đồ nhà quê này sẽ trở thành con chuột qua đường bị người đời chửi mắng, Hoắc Vân Thành sao có thể lấy một kẻ trộm chứ? Chỉ cần cuộc đính hôn của hai người bị hủy thì vị trí của thiếu phu nhân Hoắc gia còn không phải là của Từ Uyển Nhi cô sao? Nhìn thấy Từ Uyển Nhi và Bạch Lam kẻ xướng người họa mà Thư Tình cười nhạt khinh thường, ánh mắt sắc bén nhìn người phục vụ kia: "Cô tận mắt thấy tôi lấy nhẫn của Từ Uyển Nhi?"
Cô nhân viên cụp mắt xuống không dám nhìn thẳng vào Thư Tình, khẽ gật gật đầu nói: "Vâng, tôi tận mắt nhìn thấy." "Không cần sợ, cô cứ nói thật đi." Bạch Lam liếc ánh mắt ám chỉ với cô nhân viên. Nhân viên phục vụ ngầm hiểu trong lòng: "Lúc này tôi đi vệ sinh thì nhìn thấy trên tay Thư Tình đang cầm cái nhẫn đó, cô ấy nhìn thấy tôi thì hoảng hốt nhét cái nhẫn đó vào trong túi xách"
"Thư Tình, còn không mau trả nhẫn cho Uyển Nhi! Mặt mũi của Hoắc gia chúng tôi bị cô làm mất hết rồi!" Hoắc phu nhân và Hoắc Thiến không biết đã có mặt từ lúc nào, bà ta quát
lên tức giận.
"Dì à, dì đừng tức giận, chuyện này có liên quan gì đến Hoắc gia chứ?" Hoắc Thiên thấy vậy thì vội vàng an ủi.
Rồi cô nàng trừng mắt với Thư Tình: "Một đứa nhà quê chẳng có quan hệ gì với Hoắc gia hết, anh cháu sẽ không lấy một đứa ăn trộm đầu" Lời này vừa nói xong thì khiến mọi người xung quanh càng tin tưởng là Thư Tình đã lấy trộm chiếc nhẫn kim cương, những tiếng ồn ào bình luận không ngừng ập đến. Thư Tình thờ ơ liếc đám người trước mặt, khóe môi nở nụ cười chế giễu. Vở tuồng này đúng là càng ngày càng sôi động. "Nếu đã như vậy thì mong Thư tiểu thư trả đồ về cho chủ" Sắc mặt ông cụ Từ tối sầm lại, vậy mà lại xảy ra chuyện này vào đúng ngày đại thọ của mình, mà kẻ trộm còn là Vợ sắp cưới trên danh nghĩa của Hoắc Vân Thành.
Thư Tình đã hơi bực mình, không muốn lải nhải với bọn họ nữa: "Tôi đã nói là không phải tôi lấy rồi." "Có phải cô lấy hay không, đưa túi xách cho chúng tôi kiểm tra là rõ ngay!" Từ Uyển Nhi thấy cô muốn rời đi đã nhanh chân chặn ngay lại.
Mấy người bảo vệ xung quanh thấy Từ lão gia vẫy vẫy tay, lập tức bao vây lấy Thư Tình.
Nhìn thấy một trận này khiến Thư Tình không khỏi trở nên gắt gỏng, xem ra chuyện hôm nay không giải quyết xong thì cô đừng mong được rời đi. Nghĩ một lúc thì cô đưa cái túi đang cầm trong tay cho Từ Uyển Nhi: "Nếu cô đã nghĩ vậy thì cầm lấy mà xem đi" Ả ta nhận lấy cái túi, ánh mắt chứa sự đắc ý như thực hiện được âm mưu lọt vào tầm mắt
của Thư Tình.
Từ Uyển Nhi đưa cái túi cho nhân viên bảo vệ: "Anh mở ra kiểm tra một chút."
Nhân viên bảo vệ không dám chậm trễ, cẩn thận nhận lấy cái túi rồi mở khóa kéo ra.
Giây tiếp theo thì mọi người kêu lên kinh ngạc: "Đúng là cô ta!" Cái nhẫn kim cương sáng chói của Từ Uyển Nhi, thình lình nằm trong túi của Thư Tình!
"Đây là cái nhẫn kim cương của tôi!" Từ Uyển Nhi vẻ mặt kích động, cực kì xem thường nhìn về phía Thư Tình: "Thư Tình, quả nhiên là cô trộm nó! Bây giờ tăng chứng vật chứng đủ cả, cô còn muốn nói gì nữa!" Thư Tình nhìn thấy cái nhẫn ở trong túi cô thì sắc mặt vẫn bình thản, không có phản ứng
gì.
Đây là chuyện cô có thể đoán trước được.
Vào lúc mà nhân viên phục vụ đó chỉ vào cô, là Thư Tình đã biết cái nhẫn nằm trong túi
mình.
Cô bị người ta vu oan giá họa rồi. Mà rất rõ ràng, người đứng sau tất cả chính là Từ Uyển Nhi. "Thư Tình, kỳ thật lúc nãy cô trả nhẫn rồi xin lỗi với tôi thì chuyện hôm nay không tính toán nữa. Từ Uyển Nhi qua khóe mắt thấy được bóng dáng người đàn ông cao lớn thẳng tắp mà
cô xem trọng kia, giọng điệu đột nhiên trở nên ôn hòa tới kỳ cục, khác hẳn với người đàn bà
kiêu căng ngang ngược vừa nãy.