• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Uyển Nhi, cậu quá lương thiện rồi đó, loại người ăn trộm như thế này tuyệt đối không thể buông tha được! Chúng ta vẫn phải báo cảnh sát thôi, để đồn cảnh sát xử lí một cách công bằng!" Bạch Lam và Từ Uyển Nhi một người diễn vai kẻ ác một người diễn kẻ xấu đến là nhịp 

nhàng. 

Từ Uyển Nhi gật đầu: "Vậy thì báo cảnh sát đi." "Thư Tình cô đúng giao gió gặt bão mà, dám lấy trộm món đồ cao quý như vậy. Đây cũng chẳng phải tôi thường đầu, cứ đợi mà ngồi tù đi!" Ánh mắt Hoắc Thiến mơ hồ hiện lên sự 

đắc ý, cô ta ngay lập tức muốn xóa sạch quan hệ với Thư Tình. 

Nét mặt Thư Tình vẫn rất nhàn nhã, tựa như đứng giữa đám người đang chỉ trích mình này 

vốn không phải cô. 

Báo cảnh sát sao? 

Vừa hợp ý cô. 

Ngay trước mặt cảnh sát vạch trần Từ Uyển Nhi hãm hại cô thì sẽ càng thú vị hơn chứ. 

"Có chuyện gì?" Một giọng đàn ông trầm ấm quen thuộc vang lên giữa những tiếng ồn ào, kéo dòng suy nghĩ của Thư Tình trở về. Ngẩng đầu lên nhìn qua thì thân ảnh cao ngất của Hoắc Vân Thành lọt vào tầm mắt. Người đàn ông xuất hiện khiến cảnh vật xung quanh như mờ đi vài phần, bộ âu phục sang trọng càng tôn lên từng đường nét cơ thể hoàn mỹ của hắn, khuôn mặt anh tuấn mà không 

mất đi sự ngang tàng của một vị tổng giám đốc, cặp mắt sâu thăm thẳm mạnh mẽ càng khiến Hoắc Vân Thành trở nên lạnh lùng quyết đoán hơn. Thân hình cường tráng rắn rỏi được ánh đèn của sảnh bữa tiệc phủ lên một lớp vàng kim, trên người bẩm sinh đã mang một khí thế bá vương làm lòng người kính sợ. 

"Hoắc thiếu!" 

Đám đông ồn ào đứng lùi lại về hai bên, tự động tạo nên một con đường cho người đàn ông, Hoắc Vân Thành vững bước hướng về phía Thư Tình. "Vân Thành, Thư Tình trộm nhẫn kim cương của tớ." "Vai phản diện" Từ Uyển Nhi không 

khiến người xem thất vọng, cô nàng cắn môi oan ức mà tố cáo: "Đó là quà sinh nhật ông nội 

tặng mình đó" 

Hoắc Vân Thành cau mày, làn môi mỏng cực kì kiên định nói ra: "Không thể là cô ấy được" Hửm? Thư Tình kinh ngạc, Hoắc Vân Thành... đang nói giúp cô? "Anh, anh đừng bị cô ta lừa!" Còn chưa đợi được Từ Uyển Nhi lên tiếng thì Hoắc Thiên đã chen ngang vào: "Có người tận mắt nhìn thấy Thư Tình lấy nhẫn của Từ tiểu thư, vừa nãy bảo vệ cũng lấy được nhân trong túi của cô ta rồi. Ở đây nhiều người như vậy, ai cũng nhìn thấy rõ ràng!" "Đúng vậy đó, kỳ thật tớ cũng không tin là Thư tiểu thư lấy trộm đồ, dù sao cô ấy cũng là vợ 

chưa cưới của cậu. Nhưng mà..." 

Từ Uyển Nhi nói được nửa cầu thì dừng lại, đi qua dựa sát vào người Hoắc Vân Thành, vẻ mặt đáng thương khổ sở như sắp khóc: "Mọi người ở đây ai cũng thấy nhẫn của tớ trong túi cô ấy, không thể nào là cái nhẫn tự chạy vào đúng không? Vân Thành à, cậu không phải là 

bênh vực Thư Tình chứ?" 

Mùi vị trà xanh nồng nặc bốc lên xung quanh, Thư Tình bình tĩnh đứng đó thưởng thức màn trình diễn của Từ Uyển Nhi. Chị gái này không đi làm diễn viên đúng uổng phí tài năng, bằng không chả ai xứng với giải thưởng Oscars bằng cô ta. 

Nghe thấy lời nói của cô bạn thanh mai trúc mã xong thì cặp mắt đen trầm của Hoắc Vân Thành nhìn qua Thư Tình, thản nhiên hỏi: "Cô lấy không?" Cô nhìn thẳng vào đôi mắt của người đàn ông, cười nhẹ nhàng: "Nếu như tôi nói không 

phải, anh sẽ tin sao?" 

"Tôi tin" Vị tổng giám đốc của Hoắc Thị rất kiên định, gần như chẳng cần phải suy nghĩ 

nhiều mà nói. 

Ánh mắt của người con gái vô tự trong sáng, sự tự tin và chính trực đó không thể giả vời được, hắn ta bằng lòng tin tưởng cô. Thư Tình cười mỉm, không ngờ được vào lúc cô bị oan uổng, đám đông chỉ trỏ thì Hoắc Vân 

Thành lại đứng về phía mình. 

"Anh!" Hoắc Thiên tức giận đỏ bừng mặt, cô ta không hiểu nổi đứa nhà quê này thì có gì tốt, 

không lẽ đã thật sự mê hoặc được Hoắc Vân Thành? 

"Cô không lấy, vậy nhẫn sao lại ở trong túi?" Bạch Lam nhận được hàm ý trong ánh mắt của 

Từ Uyển Nhi thì mở miệng chất vấn Thư Tình. 

Thư Tình nhìn thẳng vào mắt Từ Uyển Nhi, nhếch môi cười: "Đương nhiên là vì có người 

hãm hại để vào đó" 

Sự sắc bén như nhìn thấy tất cả trong cặp mặt ấy khiến Từ Uyển Nhi cảm thấy chột dạ. Không lẽ đứa con gái ngu ngốc này đã biết gì đó? Không thể nào! Kế hoạch của cô hoàn hảo như vậy, không thể có sai lầm được. Thư Tình ngu ngốc như vậy 

thì cứ đợi mà vào tù đi! 

"Đi lấy camera giám sát. Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Vân Thành trầm hẳn xuống, phân phó cho trợ lý Lâm Nham Phong đứng bên cạnh. "Vâng" Lâm Nham Phong gật đầu đáp ứng, rồi đi tới phòng giám sát. Thư Tình suy nghĩ trong lòng, ở sảnh lớn của bữa tiệc có lắp camera giám sát, chỉ cần xem được đoạn video là có thể biết ai lấy nhẫn kim cương của Từ Uyển Nhi. 

Nhưng cô ả đã trăm phương ngàn kế thiết kế ra cái bẫy này để hại cô, thì sao có thể cho 

người khác dễ dàng nhìn camera giám sát chứ? 

Đúng như dự tính, vài phút sau khi Lâm Nhâm Phong quay lại thì nói: "Tổng giám đốc, 

camera ở sảnh bữa tiệc hỏng rồi"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK