Hoắc Thiên rất tức giận: “Cô chỉ là một đứa quê mùa từ nông thôn lên, tôi nói cho cô biết, tôi sẽ không để cho cô lấy được anh họ tôi đâu? Vừa nói xong, Hoắc Vân Thành từ trong phòng bước ra. Hoắc Thiến vừa nhìn thấy hắn đã sợ hãi: "Anh họ”. Tất nhiên là Hoắc Vân Thành với sắc mặt tối sầm lại đang rất tức giận, Hoắc Thiên cũng không dám nhõng nhẽo nữa.
Thư Tình bảo người giúp việc dẫn cô đến phòng mình, thu dọn đồ đạc rồi mới xuống nhà dùng bữa sáng. Hoắc phu nhân, Hoắc Thiển và Hoắc Vân Thành đã ngồi vào bàn ăn. Chỉ nghe thấy Hoắc phu nhân nói với giọng khó chịu: “Dậy muộn như vậy, cũng không biết đường xuống ăn sáng, cô tưởng mình thật sự là thiếu phu nhân nhà họ Hoắc sao”
Thư Tình nhìn người phụ nữ sáng sớm đã quát nạt mình, nói một cách thản nhiên: “Nhưng tôi cũng không phải người giúp việc cho nhà họ Hoắc” Bắt cô chuẩn bị bữa sáng, đừng có nằm mơ! Từ đầu đến cuối, Hoắc Vân Thành không nói câu nào, nhưng có thể nhận ra, anh cũng không thích Thư Tình.
Một bữa ăn mà mọi người nhìn nhau đều không vừa mắt, sau bữa ăn, bà Hoắc đưa cho Thư Tình một tấm thẻ. “Trong thẻ có năm nghìn tệ, lát nữa trước khi đến công ty cô đi mua vài bộ đồ đẹp, tôi cho cô biết, đến công ty phải ngoan ngoãn an phận, đừng có gây rắc rối cho Vân Thành”
Để vun đắp tình cảm giữa Hoắc Vân Thành và Thư Tình, Hoắc lão thái gia đề nghị sắp xếp cho Thư Tình đến công ty làm việc, làm thư ký cho Hoắc Vân Thành, ông nội Thư Tình cũng đồng ý, Thư Tình không thể làm gì khác được nên đành phải đến đó ba tháng, cô có thể cố gắng vượt qua. Nhưng năm nghìn tệ này... Bà Hoắc này đang xem thường ai chứ! Thư Tình nói một cách mỉa mai: “Cảm ơn cô, nhưng mà cháu không cần đâu? Quần áo của Thư Tình đều là gọi người tới thiết kế riêng nên người nhà họ Hoắc không nhìn ra là nhãn hiệu gì, mà cô cũng không muốn so đo với họ, nói xong thì lên lầu thay quần áo. Vừa lên lầu điện thoại đã reo, là tin nhắn chuyển khoản báo nhận được năm nghìn tệ, số dư
trong thẻ ngân hàng đếm không nổi có bao nhiêu số 0. Sau đó Thư Tình lại nhận được tin nhắn của ông nội.
“Cháu gái cưng, phải chăm sóc bản thân thật tốt, muốn ăn gì thì cứ việc mua, bị người ta
bắt nạt nhớ nói cho ông nội” Thư Tình bĩu môi, nhắn tin trả lời: “Ông nội ơi người nhà họ Hoắc ai cũng bắt nạt cháu, ở đây chẳng vui gì cả”. Ông lão trả lời tin nhắn rất nhanh. “Hiếm khi có người dám bắt nạt cháu ta, đúng là không tồi. Được rồi, ông nội đi câu cá đây”.
Thư Tình: "..." Mặc lên một bộ đồ công sở, Thư Tình rời khỏi nhà họ Hoắc, lái xe mở cửa cho cô lên rồi mới phát hiện hóa ra Hoắc Vân Thành cũng ở bên trong. “Chẳng phải cô nói không có chút hứng thú gì với tôi sao? Tại sao còn đến công ty làm thư ký cho tôi?” Người đàn ông với giọng nói trầm, giọng điệu có chút mỉa mai.
Thư Tình liếc nhìn: “Tôi đã hứa với ông nội phải sống chung với anh ba tháng, sau ba tháng chúng ta sẽ hủy bỏ hôn ước” "Ồ!” Hoắc Vân Thành cười lạnh lùng: "Cô không sợ trong ba tháng này sẽ thích tôi sao? Đến lúc đó đừng ở lỳ nhà họ Hoắc không đi nhé”. Thư Tình bật cười trước lời nói này của hắn. “Thì ra Hoắc Vân Thành lạnh lùng kiêu ngạo trong lời đồn lại tự tin đến như vậy? Tôi cho anh biết, có là ba năm thì Thư Tình tôi cũng sẽ không thích anh, cả đời này cũng không có khả năng Trong mắt Thư Tình, Hoắc Vân Thành ngoài cái bản mặt đẹp trai thì chẳng có gì đặc biệt. Hoắc Vân Thành nghe những lời đó của Thư Tình sắc mặt lập tức tối sầm lại. Cả đời cũng không thích tôi sao? “Thư Tình, tốt nhất là cô nên nhớ những gì hôm nay đã nói ra
Hoắc Vân Thành chỉ cảm thấy Thư Tình đang cố tình đùa giỡn mình, nếu không thích mình tại sao lại đến nhà họ Hoắc. Thư Tình cười nhạt: “Được đó Hoắc thiếu gia, anh yên tâm đi! Sau ba tháng chúng ta đường ai nấy đi, phải rồi, đến công ty chúng ta cứ vờ như không quen biết, như vậy cũng tránh gây ra những hiểu nhầm không đáng có”.
Hoắc Vân Thành cũng không nói thêm lời nào. Nhưng Thư Tình nghĩ nhiều rồi, mọi người đều đã biết Hoắc Vân Thành đang có hôn ước, vị
hôn thê còn là một cô gái từ quê lên.
Lúc này, trong công ty mọi người đang bán tán xôn xao.
“Đã nghe tin gì chưa, vị hôn thê của Hoắc tổng muốn đến công ty làm việc! Còn làm thư ký trực tiếp nữa” “Chẳng phải nói cô ta rất xấu xí sao? Còn là từ dưới quê lên? Lại dùng bằng đại học giả, liệu cô ta có đọc hiểu được tài liệu không vậy?”. “Hahaha, đừng nói đến có đọc hiểu được tài liệu không, e rằng cả máy tính cũng không biết sử dụng!”
Đến khi Thư Tình và Hoắc Vân Thành cùng bước vào công thì ánh mắt của mọi người đều
sững sờ.
“Mau nhìn kìa, người phụ nữ phía sau chủ tịch là ai vậy, trông vừa xinh đẹp mà lại có khí
chất quá!”
“Wa wa wa nhìn đôi chân thần thánh vừa trắng vừa thon nhỏ kia đi! Chị đẹp ơi nhìn em
này!”