• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước khi tới đây cô đã biết trước mình và Hoắc Vân Thành sẽ chẳng đi tới đâu hết, giờ 

thấy người đàn ông này trên dưới toàn là điểm xấu, lại còn không biết cách nói chuyện. 

Ông nội một đời khôn khéo sao tới lúc chọn rể cho cháu gái mình thì lại hồ đồ như vậy chứ! Từ Uyển Nhi bám theo phía sau Hoắc Vân Thành, lúc đứng ở đằng sau cái cột nhà trước 

cửa, nhìn thấy hai người lên xe ô tô cùng về nhà thì tức tối giậm chân. 

Nếu như người đính hôn với Hoắc Vân Thành là cô, thì giờ người phụ nữ trên xe kia phải là 

mình, Thư Tình sao có tư cách chứ! 

Từ Uyển Nhi lấy điện thoại từ trong túi xách ra gọi một cuộc điện thoại: "Tôi nhớ lúc trước 

cô nói muốn chúng ta làm bạn đúng không? Nếu thế thì hãy bày tỏ chút lòng thành, tặng tôi một món quà gặp mặt đi" Tuy Hạ Tinh Tinh là thư ký trưởng của Hoắc Vân Thành, cô ta may mắn được gặp Từ Uyển Nhi trong một buổi dạ tiệc nên muốn được tiến vào cái vòng thượng lưu này, nhưng bản chất của cô ta không thể hòa nhập được. Lúc này Từ Uyển Nhi lại chủ động liên hệ, cô ta vội vàng đáp ứng: "Đó là đương nhiên rồi, Từ tiểu thư muốn tôi làm gì?" "Rất đơn giản thôi, bây giờ Thư Tình đang làm việc dưới trướng cô, âm thầm cản trở khiến cô ta ăn chút khổ, điều này chắc cũng không khó đâu nhỉ?". 

Dừng lại một chút rồi Từ Uyển Nhi nói tiếp: "Sau khi xong việc, cô chỉ cần làm tốt thì cái túi nào mới ra, tiền không phải vấn đề, cô thích là được." 

Hạ Tinh Tinh vốn là có chút do dự nhưng nghe xong thì lập tức phấn khích: "Không hổ là Từ tiểu thư phong cách lúc nào cũng phóng khoáng, cô cứ yên tâm giao mọi chuyện cho tôi." "Tự tin có thể làm được như vậy sao?" "Đương nhiên rồi, cô ta cũng chỉ là một chức thư ký nhỏ bé, Hoắc tổng trước giờ chẳng quan tâm, trong công ty còn bị cô lập, tôi muốn cô ta khổ sổ thì chỉ cần một cái phẩy tay" 

Thư Tình nghe cô nàng nói Hoắc Vân Thành không quan tâm tới Thư Tình thì tâm trạng phút chốc trở nên vui vẻ. 

"Quyết định vậy đi, chỉ cần cô làm tốt thì sẽ không thiệt đâu!" 

Ghế sau của xe ô tô, Hoắc Vân Thành ngôi cách Thư Tình một khoảng rất lớn. 

Hoắc Vân Thành quay qua nhìn thì thấy cô vẫn giữ cái dáng vẻ nhìn ra ngoài cửa sổ từ khi 

lên xe. "Cô đàn piano không tồi, học từ khi nào thế?" Thư Tình nhìn hắn, hơi nhướn mày vì cô biết hắn sẽ kinh ngạc, chỉ không ngờ sẽ hỏi thẳng như vậy: "Không tồi sao? Tôi mới học đó" 

Hoắc Vân Thành: "..." 

Nhìn thấy bộ dạng cạn lời của hắn thì Thư Tình vui vẻ cười nói: "Nhìn thấy Từ Uyển Nhi đàn một lần là tôi nhớ luôn, như nào, thông minh quá còn gì?" Hoắc Vân Thành tức điên người, thật không chịu nổi: "Tôi căn bản là không thể giao tiếp với 

loại phụ nữ như cô được" 

"Thế đừng nói, anh bắt đầu trước mà, ok?" 

Hoắc Vân Thành bị cơn tức giận bốc lên làm khó thở, hắn giơ tay kéo lỏng cà vạt trên cổ như muốn hạ hỏa, bực bội với bản thân rảnh rỗi lại đi nói chuyện với cục nợ này. 

Giờ khắc này hắn cũng không giải thích nổi sao lúc nãy bản thân vì trong xe quá im lặng mà muốn nhiều lời với cô, càng nghĩ càng khó chịu. Quãng đường còn lại hai người cũng không nói gì với nhau nữa. Xe ô tô vừa dừng trước cửa nhà là Hoắc Vân Thanh như ngồi trên đống lửa đi xuống, Thư Tình ngược lại có vẻ không bị ảnh hưởng gì, nhàn nhã bước xuống xe rồi lại thong thả tiến 

vào nhà. 

Hoắc Vân Thành đang cầm cốc nước ngồi ở sô pha trong phòng khách, người kia lại xem hắn như không tồn tại mà nhẹ nhàng lướt qua, chậm rãi đi lên lầu, loạt động tác như nước chảy mây trôi càng chọc điên người đàn ông nào đó. Hoắc Vân Thành nặng nề đặt cốc nước lên bàn. Thư Tình nghe thấy tiếng động này nhưng cũng chẳng có ảnh hưởng gì, tiếp tục bước 

chân. 

Có đùa chút thôi mà cũng tức tới vậy? Xem ra con người này cũng hẹp hòi ghê cơ! Người như vậy cũng lên được chức tổng giám đốc của Hoắc Thị? Tương lai không sợ hủy luôn gia nghiệp à. 

Ngày hôm sau lúc ăn bữa sáng, Thư Tình lại khó tránh khỏi màn chèn ép quái gở của hai người Hoắc phu nhân và Hoắc Thiến. 

Nhưng cô vẫn coi đám người này như không khí mà đối đãi, dù có nói thế nào thì cũng không đáp lại. Hai người phụ nữ thấy không có hiệu quả gì mà còn khiến bản thân tức thêm. Thư Tình thì như đang coi một vở xiếc, nghe thấy nhìn vậy rồi cũng bỏ ngoài tai, cô ăn xong bữa sáng là đi làm luôn. 

Vì năng lực trong công việc của cô rất mạnh, một cái chức thư ký nhỏ bé cũng không khó khăn gì, công việc buổi sáng làm xong khá nhanh nên được nghỉ ngơi một chút sau bữa 

trưa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK