• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mình có nhiều tiền vậy không chừng Hoắc Vân Thành cũng yêu luôn mất. Thư Tình nghĩ trong đầu, đúng lúc này lại nghe thấy đám chị em của Từ Uyển Nhi nói: "Thư gia này quả thật là hào phóng, đúng rồi Uyển Nhi, nghe nói lúc trước cậu tham dự show thời trang ở Paris có gặp được cô cháu gái đó!" 

Cháu gái út của nhà Thư gia vẫn luôn là một truyền thuyết đối với bên ngoài, rất ít người gặp được hay thậm chí biết cô gái đó tên là gì. Từ Uyển Nhi gật đầu: "Đúng vậy, lớn lên rất xinh đẹp đó!" "Uyển Nhi cũng ghê lắm nha, còn thêm được cả wechat của người ta nữa, Thư tiểu thư còn nói nếu tới thành phố A thì sẽ đi chơi với cô ấy" Một người chị em khác của Từ Uyển Nhi lại nói tiếp. 

"Wow! Uyển Nhi, cậu đỉnh thế!" Nghe thấy mấy lời này thì Thư Tình hơi nhướn mày nhìn về phía Từ Uyển Nhi. Cô ta có vẻ cảm nhận được ánh mắt nên cũng nhìn lại Thư Tình. "Làm sao thế, Thư tiểu thư?" "Cô đã từng gặp cháu gái của Thư gia rồi à?" Từ Uyển Nhi gật đầu. "Sao vậy? Có phải cực kì ngưỡng mộ Uyển Nhi không! Cùng họ Thư mà cô một kẻ quê mùa 

cách biệt quá lớn với người ta" 

Nghe thấy mấy lời bịa đặt của chị em của Từ Uyển Nhi mà Thư Tình cũng chỉ cười cho qua, ngu y hệt nhau. 

Từ Uyển Nhi nhìn thấy nụ cười này, đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái, chẳng lẽ Thư Tình biết mình không hề gặp được cháu gái của Thư gia, không thể nào, làm sao mà cô ta biết được chứ, nhất định là bản thân mình nghĩ nhiều rồi. 

Trong lòng đang bối rối thì lại nhìn thấy Thư Tình khẽ lắc đầu, than nhẹ một tiếng rồi bỏ đi, khóe môi thấp thoáng nụ cười giễu cợt. Dù lý trí mách bảo Thư Tình sẽ không thể nào biết được nhưng Từ Uyển Nhi vẫn không nhịn được mà càng cảm thấy hoảng loạn hơn, điều này khiến cô ta tức muốn chết. Một đứa nhà quê làm ra cái dáng vẻ đó cho ai coi, rõ ràng chẳng có tài sản gì mà suốt ngày kiêu căng, hừ! 

Trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, Từ Uyển Nhi nhìn theo bóng lưng của Thư Tình mà nở nụ 

cười đầy ác ý. 

Thư Tình bưng một cốc rượu ngọt lên, chọn một nơi yên tĩnh ít người rồi ngồi xuống. Trong bữa tiệc đông người vậy mà cô liên tục cảm thấy có ai đó đang quan sát mình, dựa theo trực giác xuyên qua đám người, thấy được Hoắc Vân Thành đúng lúc cũng đang nhìn 

qua. 

Hoắc Vân Thành từ sau khi nhìn thấy cô chơi dương cầm xong thì ánh mắt vẫn luôn dõi theo bóng dáng thướt tha này. 

Còn đang nghĩ xem cô làm thế nào mà biết đánh đàn và cái khí chất quý phái như trời sinh 

kia, không nên có ở một người con gái từ quê lên. Khi Hoắc Vân Thành phát hiện ra Thư Tình đang nhìn mình thì tim giật thót lên, vội vàng quay mặt đi. Nhưng ngay sau đó hắn lại nhận ra cô hoàn toàn coi như không nhìn thấy hắn, chỉ lướt mắt qua một cái rồi chuyển đi nơi khác. 

Cơn giận vô cớ từ đầu nổi lên, trong lòng nghẹn lại một bụng khó chịu. Thư Tình nhấp một ngụm rượu, cúi đầu xuống nở nụ cười châm biếm. 

Cô biết khi nãy Hoắc Vân Thành nhìn mình thì nghĩ tới cái gì, kỹ thuật đánh đàn của cô tốt như vậy, gã đàn ông tâm tư hẹp hòi, đã ngạo mạn lại còn phiến diện đó vốn đang chờ để cô bị mất mặt đấy, bây giờ khẳng định đang cực kì ngạc nhiên cho xem. Cứ từ từ mà nghĩ đi! Cô còn lâu mới thích qua lại với mẫu đàn ông tự cho mình là trung tâm vũ trụ như vậy. 

Ba tháng này coi như để cô rèn luyện tính tình, cứ vui chơi cho qua ngày thôi. 

Ngồi một mình khá lâu thì thấy cũng đã đến lúc rồi, Thư Tình đứng lên chuẩn bị đi về 

trước. 

Ngay lúc muốn gọi xe thì đằng sau lưng truyền tới giọng nói của Hoắc Vân Thành: "Ai cho phép cô chưa nói tiếng nào đã tự động rời đi?" 

Thư Tình quay người qua thấy Hoắc Vân Thành cũng đi về phía này, hiển nhiên là hắn ra 

cùng cô. 

"Ai quy định tôi rời đi thì phải báo cáo với anh vậy? Hoắc Vân Thành hiện tại không phải giờ 

đi làm, chúng ta không phải quan hệ cấp trên cấp dưới nữa, tôi có tự do của mình." 

Thư Tình cứ cảm thấy Hoắc Vân Thành có chút kỳ quái. Tới lúc này thì một cái xe ô tô đỗ lại phía trước, tài xế đi xuống rồi mở cửa xe cho hai người. 

Thư Tình nhận ra đây là xe của Hoắc Vân Thành, hắn đảo mắt nhìn qua chỗ khác: "Muộn thế này rồi, cùng về đi, một mình cô không an toàn, miễn cho có xảy ra việc gì thì lại đẩy hết trách nhiệm lên cho Hoắc gia chúng tôi" 

Thư Tình chau mày lại: "Nếu như sợ tôi lừa tiền thì không cần nhọc lòng, đây chả có hứng thú với gia tài của mấy người" Thư Tình nói xong, đang muốn đi thì bị Hoắc Vân Thành nắm lấy cổ tay, giọng điệu cứng 

rắn: "Lên xe!" 

Bị cô gái trừng mắt giận giữ nhìn lại, hắn nói tiếp: "Tôi nếu đã đồng ý với ông nội chung 

sống với cô ba tháng, thì sẽ bảo đảm được sự an toàn của cô trong khoảng thời gian này" Nghĩa là hắn miễn cưỡng đi về cùng cô, chỉ vì không muốn phải chịu trách nhiệm nếu có 

xảy ra chuyện. 

Thư Tình giật tay lại, bộ mặt đầy bực bội lên xe trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK