"Không cần đầu, tôi có thể chứng minh mình không hề động vào cái nhẫn đó" Thư Tình thản nhiên đáp lại. Tuy giọng nói của người con gái này nhỏ nhẹ, nhưng lại như có một sự tự tin vững chắc
khiến người ta không thể không tin tưởng. "Cô chứng minh? Cô còn chứng minh được cái gì? Rõ ràng đã ăn trộm cái nhẫn của tôi!" Chị gái trà xanh Từ Uyển Nhi cất cao giọng hơn, nét mặt thoáng hiện sự bực bội.
Bây giờ có chứng cớ xác thực, trong mắt người khác chuyện Thư Tình lấy trộm nhẫn của cô ta là một sự thật không thể thay đổi nữa. Đồ quê mùa có giấy chết thế nào cũng vô dụng thôi. Cứ đợi mà ngồi tù mọt gông đi! "Đương nhiên là tôi có cách chứng minh của mình." Thư Tình ung dung cười thật nhẹ nhàng. Cô nghiêng đầu nhìn cục trưởng ở bên cạnh: "Hãy đưa cho tôi cái nhẫn kim cương kia." Cục trưởng nhìn qua Hoắc Vân Thành, thấy sự ngầm đồng ý của hắn thì mới đưa cái nhẫn
cho Thư Tình.
Thư Tình nhìn lướt một vòng đám người xung quanh, cuối cùng dùng lại ở nhân viên phục vụ kia: "Cô nói tận mắt nhìn thấy tôi cầm chiếc nhẫn sao?" Nhân viên phục vụ liên tục gật đầu: "Đương nhiên rồi, tôi tận mắt nhìn được" Giọng Thư Tình như gằn xuống, nói: "Vậy thì mời cô nhìn cho kĩ". Rồi cô duỗi bàn tay mình ra cho mọi người cùng xem: "Mời mọi người nhìn cho rõ tay của
tôi"
Chỉ thấy ngón tay thon dài, trắng nõn mịn màng như ngọc của người con gái. Tất cả vì hành động khó hiểu này của cô mà bàn luận không ngừng. Sắc mặt Hoắc Vân Thành trước sau như một lãnh lẽo nghiêm nghị, hắn vẫn luôn nhìn sâu vào con mắt của Thư Tình, mang theo vài phần dò xét. Đối mặt với chỉ trích của bao nhiêu người như vậy nhưng cô ấy vẫn giữ được nét bình tĩnh
của mình.
Hắn ta cũng rất muốn nhìn xem, trong tình huống tất cả chứng cứ đều quay lưng về phía
mình thì người con gái bí ẩn này định chứng minh sự trong sạch như thế nào. Chỉ thấy vài phút sau khi Thư Tình nắm cải nhẫn thì bàn tay cô bắt đầu trở nên sưng đỏ,
còn nổi lên rất nhiều nốt mụn nhỏ. "Sao lại như vậy?" Mọi người kinh ngạc nhìn vào bàn tay nhỏ bé đó.
Cô gái im lặng nhìn vào đôi tay mình, rồi trả lại cái nhẫn cho cảnh sát, khẽ ho một cái rồi
nói: "Tôi dị ứng với bạch kim, mà cái vòng của nhẫn này làm từ bạch kim.
Tin tưởng mọi người cũng đã nhìn thấy rồi, chỉ cần tay tôi đụng vào bạch kim một cái thôi là
sẽ dị ứng, trở thành vừa đỏ vừa sưng lên như bây giờ, còn nổi mụn đỏ. Phải mấy tiếng nữa
mới hồi phục được.
Nếu như nhẫn của Từ Uyển Nhi là tội trộm thì tay tôi đã bị dị ứng lâu rồi. Nhưng mọi người thấy đó, bàn tay tôi lúc này vẫn bình thường. Chỉ sau khi tôi động vào nhẫn thì mới bị vậy. Cũng chứng minh trước đó tôi không hề chạm vào cái nhẫn kia, cho nên không thể là tôi
trộm được."
Thư Tình vừa nói vừa cho mọi người xem đôi tay mình.
"Không, không thể như vậy được!" Từ Uyển Nhi như vừa bị ai tát thật mạnh vào mặt, vừa nóng vừa rát, gào lên thất thanh.
Sao có thể chứ? Thư Tình sao có thể trùng hợp mà dị ứng với bạch kim như vậy.
"Nhất định là cô dở trò!" Từ Uyển Nhi điên máu giật lại cái nhẫn từ tay cảnh sát, tỉ mỉ nhìn xem vấn đề nằm ở đâu. Nhưng mà nhẫn thì vẫn là cái lúc đầu, chẳng có vấn đề gì cả. Mặt cô ả thoắt trắng thoắt hồng, sao có thể như vậy! Rõ ràng là một kế hoạch hoàn mỹ, sao bây giờ lại thất bại được chứ! Dáng vẻ kinh hoàng này của ả rơi hết vào trong mắt Thư Tình, cô dùng cái tay khác cầm lấy
cái nhẫn.
"Nếu cô vẫn không tin thì tôi có thể biểu diễn lại lần nữa." Kết quả vẫn là như vậy. Tay Thư Tình chỉ cần chạm vào nhẫn là sẽ dị ứng. "Bây giờ có thể chứng minh, cái nhẫn này không phải tôi trộm rồi chứ." Cô rành rọt nói từng
chữ.
"Chính xác, Thư Tình tiểu thư dị ứng với chiếc nhẫn này, cho nên cô ấy không thể là thủ phạm được Cục trường đứng bên cạnh nhìn thấy vụ việc thì cúi đầu nói.
"Cảm ơn"
Thư Tình hơi nghiêng người với cục trưởng, rồi tặng một cái nhìn sắc bén cho nhân viên phục vụ kia: "Cô cũng phải nói xem, sao lại tận mắt nhìn thấy tôi trộm nhẫn chứ?" "Tôi..." Nhân viên đó hoảng hốt ấp úng không nói được gì, ánh mắt hướng về Từ Uyển Nhi xin sự giúp đỡ. Từ Uyển Nhi cắn răng, trừng mắt uy hiếp với nhân viên đó.
Cả người nhân viên phục vụ run lên cầm cập rồi đột nhiên quỳ xuống trước mặt Thư Tình.
"Xin lỗi, Thư Tình tiểu thư, kỳ thật là tôi đã trộm cái nhẫn này" Cô ta nghẹn giọng nói.
"Phải không?" Thư Tình cười nhạt, hiển nhiên là không tin tưởng lời nói này.
Chỉ là một nhân viên phục vụ nhỏ bé mà thôi, sao lại có gan trộm nhẫn của Từ Uyển Nhi rồi
lại đổ tội cho cô chứ.
Càng huống hồ, cô ta cũng không có cái năng lực thiết kế một cái kế hoạch không một kẽ
hở như thế này.