Chiếc xe sắp tông vào cún con rồi! Thư Tình theo bản năng đã phi nhanh về phía nó, ôm chặt lấy chú chó nhỏ vào trong lòng. Bánh xe bị phanh gấp ma sát với mặt đường tạo nên một âm thanh chói tai, chiếc xe phóng
vụt qua bên cạnh Thư Tình, lúc chạy ngang qua cô thì người phụ nữ ăn mặc thời thượng ngồi ở vị trí lái xe vươn đầu ra mắng: "Thần kinh à! Muốn chết thì tìm chỗ khác mà chết!"
Từ từ cô gái này... hình như hơi quen mắt?
Thư Tình vội vàng mang chú chó vào bệnh viện thú y nên không nghĩ được nhiều. Lúc nãy dù cô có chạy qua nhanh như thế nào thì chân của bé ấy vẫn bị đụng thương. Nhìn thời gian thì chắc chắn là sẽ tới muộn rồi. Thư Tình nghĩ một hồi rồi gọi điện qua cho Hoắc Vân Thành, "Có chuyện gì?" Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói trầm khàn của người đàn ông. "Tôi có chút chuyện, buổi sáng sẽ đi làm muộn một chút" Thư Tình xin nghỉ phép. Lời còn chưa nói xong thì đã bị đầu bên kia cắt ngang: "Chuyện nhỏ như này không cần
phải nói với tôi"
Dứt lời đã cúp luôn điện thoại. Thư Tình bĩu môi chán ghét, gã đàn ông này cũng chảnh ghê, bộ nói nhiều hơn một câu thì
chết à.
Dù sao thì cô cũng đã xin nghỉ rồi, Thư Tình để bác sĩ kiểm tra cẩn thận cho bé cún, may mà chỉ bị thương ngoài da nên cũng không đáng lo. "Có thể ở lại để quan sát thêm không?" Cô vẫn thấy có chút lo lắng. Bác sĩ cười đáp: "Được thôi" Thư Tình đưa cho người ta hai ngàn tệ xong thì để bé lại đó, dự định mấy ngày nữa nhóc con khỏe hẳn rồi thì sẽ tìm ai yêu chó để gửi gắm. Làm xong hết đống này rồi thì cô mới vội vàng chạy tới Hoắc Thị, tới nơi đã sắp mười một giờ. "Cô còn biết đi làm? Nhìn xem mấy giờ rồi?" Thư Tình vừa bước chân vào cửa lớn thì đã gặp ngay phải Hạ Tinh Tinh lửa giận bừng bừng bước tới. "Tôi có chút việc bận" Thư Tình lạnh nhạt giải thích. "Có chút việc bận?" Hạ Tinh Tinh cười giễu, ánh mắt sắc như dao lườm cô từ trên xuống dưới: "Tôi nói này có Thư Tình, đi làm ngày thứ hai đã nghỉ, cô cũng coi mình thành thiếu phu nhân rồi đúng không?"
Đối diện với tràng phê bình của Hạ Tinh Tinh, nét mặt Thư Tình vẫn bình tĩnh như thường: "Thứ nhất, tôi là đi muộn chứ không phải nghỉ làm, thứ hai, tôi có xin nghỉ nên không tính là đi muộn" "Còn dám nói dối à? Cô xin nghỉ tôi lúc nào?" Hạ Tinh Tinh dùng ngón tay chỉ thẳng vào Thư Tình, sự giận dữ trong ánh mắt như ngọn lửa càng thổi càng to: "Thư Tình, nghỉ làm không phép, cô bị đuổi việc!"
Cảm nhận được địch ý nồng nặc từ người phụ nữ trước mặt này, Thư Tình nhẹ đẩy cái tay đang chĩa vào người mình ra, khóe miệng thoáng nhếch lên nụ cười mỉa mai: "Tôi đã xin nghỉ phép với Hoắc tổng rồi, thư ký Hạ vì chuyện nghỉ làm mà cắt chức tôi, thì có phải vì cảm thấy Hoắc tổng không đủ quyền để phê chuẩn không?"
Hạ Tinh Tinh bị Thư Tình nói xoáy cho một hồi ngay chốn đông người, nét mặt đã co rút lại vì tức giận, kéo tay Thư Tình đi vào văn phòng tổng giám đốc: "Cô nói láo! Giờ chúng ta đi gặp Hoắc tổng để làm rõ chuyện này!"
"Được thôi." Thư Tình lại chả đồng ý vội.
Món nợ tối qua cũng vừa đẹp tính luôn một thể. Hạ Tinh Tinh lôi Thư Tình đến trước cửa văn phòng tổng giám đốc, lấy tay chỉnh lại tóc tại quần áo, ưỡn ẹo trang điểm lại một chút, rồi mới vươn tay gõ cửa. So với cô ả thì Thư Tình đúng là bôi nhếch đủ đường. Để cứu bé cún kia mà bộ váy công sở vốn rất gọn gàng sạch sẽ nay đã dúm đó cả lại, trước ngực còn dính một vết bùn đất to vì ôm bé con kia vào người.
Nhìn thấy nét mặt vừa thẹn thùng vừa ngưỡng mộ mà cô nàng vô tình lộ ra thì cuối cùng Thư Tình cũng hiểu sao lại bị chèn ép như vậy.
Hạ Tinh Tinh thích Hoắc Vân Thành.
Mà cô, vừa khéo lại là vợ chưa cưới trên danh nghĩa của hắn ta.
Chẳng trách mà cô nàng xem mình như cái định trong mắt.
"Vào đi" Giọng nói trầm ấm đầy từ tính của Hoắc Vân Thành vang lên, Hạ Tinh Tinh nở nụ cười được cô nàng cho là quyến rũ nhất, rồi đẩy cửa ra. Vừa tiến vào thì đã thấy nụ cười quyến rũ đó đông cứng lại. Thư Tình nhìn kĩ lại thì thấy bên cạnh Hoắc Vân Thành còn có một người phụ nữ khác. Mái tóc dày màu nâu hạt dẻ được cuốn sóng lọn to, phía dưới là chiếc váy ngắn màu đỏ rực khiêu gợi, trang điểm lên vô cùng khéo léo, làm cô ta trông vẫn thời thượng mà lại không mất đi sự quyến rũ chết người. Đây không phải là người sáng nay suýt chút nữa đã đụng bé cún rồi còn chửi mắng cô
sao?
"Lâm tổng, đây là những sản phẩm chính bị dời lại vào quý sau ạ.."
Cặp mắt hạnh đào của người phụ nữ như si như dại mà dán chặt vào người Hoắc Vân Thành.
Cuối cùng Thư Tình cũng hiểu hóa ra người này là nhân viên của Hoắc thị, thảm nào có
thấy quen quen.