Thư Tình không nhận ra đây là phòng của người khác, cô chỉ thấy trong phòng tắm có một
vài đồ dùng của đàn ông, nghĩ rằng nhà họ Hoắc cố ý làm vậy. Quả là một nơi kì lạ. Nhưng cô và ông nội đã đánh cược rằng trong vòng ba tháng ở lại nhà họ Hoắc, nếu cô và Hoắc Vân Thành vẫn không có tình cảm gì với nhau thì sẽ hủy bỏ hôn ước này. Thư Tình tắm rửa, ăn bữa tối mà người giúp việc bưng lên, đã mệt mỏi cả ngày trời nên cô cứ vậy mà ngủ thiếp đi. Tổi muộn, Hoắc Vân Thành trở về nhà sau buổi tiệc tùng đã là mười hai giờ đêm. Anh biết hôm nay Thư Tình sẽ đến nhà họ Hoắc, Hoắc lão gia bảo Hoắc Vân Thành đi đón Thư Tình, nhưng hắn lấy lí do công việc mà từ chối, thực ra hắn chẳng có chút hứng thú nào với người vợ chưa cưới này, hôn ước này sớm muộn gì cũng bị hủy bỏ. Sau khi về đến phòng, Hoắc Vân Thành tắm xong rồi ngủ. Có lẽ là do tối nay uống hơi nhiều một chút, cho đến khi nằm xuống, Hoắc Vân Thành mới phát hiện ra có một cô gái trong phòng trong phòng.
Anh sửng sốt, vì trong bóng tối nên Hoắc Vân Thành không nhìn rõ gương mặt của người đó, chỉ biết cô ta lật người ôm lấy anh, miệng thì lẩm bẩm: “Gấu con ngoan nào, đừng làm ồn, mau ngủ đi.” Cả người Hoắc Vân Thành cứng đờ ra. Trên cơ thể của người này có một mùi rất quen, giống y hệt như người đó... Có lẽ là vì men rượu đã bốc lên đầu, Hoắc Vân Thành lại không có hành động gì, ôm lấy Thư Tình nằm xuống rồi ngủ thiếp đi. Đêm hôm đó, Hoắc Vân Thành không mất ngủ như trước mà lại ngủ rất ngon giấc. Trong mơ, anh nhìn thấy cảnh tượng của mười năm về trước, trong căn phòng nhỏ tối đen có cô bé ôm anh vào lòng, nói một cách rất hồn nhiên: “Đừng sợ nhé, em cực kì lợi hại luôn,
em sẽ bảo vệ anh”
Giấc mơ thật tới mức làm Hoắc Vân Thành cảm thấy như mình đã thực sự tìm được cô ấy
vậy.
Ngày hôm sau, trước cửa phòng.
Hoắc Thiến đã ngủ rất sớm, nhưng hôm nay thức dậy lại không nghe thấy người giúp việc nói Thư Tình bị đuổi ra khỏi phòng Hoắc Vân Thành, Chuyện gì đang xảy ra vậy? Lẽ nào anh họ tối qua không về? Nhưng xe anh ấy ở bãi đỗ xe
ma!
Hai người không thể ngủ với nhau được? Hoắc Sảnh không kìm nén được nữa, gõ cửa phòng: “Anh họ, dì đã làm xong bữa sáng rồi,
chẳng phải anh hôm nay có cuộc họp sớm sao? Mau dậy đi!”
Hai người đang ngủ say trong phòng cùng lúc bị đánh thức, Thư Tình chỉ cảm thấy đang ngả vào lòng của một ai đó, giống như có người đang ôm lấy mình.
Bốn mắt nhìn nhau, Thư Tình giật mình đến tỉnh cả ngủ, cô từ trên giường bật dậy, giọng nói đầy kinh ngạc: “Anh là ai?”. Hoắc Vân Thành cũng nhìn cô với ánh mắt đầy hoài nghi. “Thư Tình?” Thư Tình chắc cũng đoán ra, đây chính là vị hôn phu của mình Hoắc Vân Thành, nhưng
người đàn ông này sao lại xuất hiện trên giường mình, ai đó có thể nói cho cô không?
Còn chưa nghe được lời giải thích thì Hoắc Vân Thành đã tiếp tục nói: “Mới đến nhà họ
Hoắc được một ngày đã leo lên giường của tôi. Hờ, cô quả thật là không đơn giản”
Thư Tình nhìn Hoắc Vân Thành với vẻ mặt ngỡ ngàng, cái gì theo cái gì cơ? Cô leo lên
giường của Hoắc Vân Thành?
Người nhà họ Hoắc này mắc bệnh ảo tưởng hết rồi à? Nhưng liên tưởng đến những đồ dùng của đàn ông trong phòng vào ngày hôm qua cô chắc cũng đoán ra, đây là phòng của Hoắc Vân Thành, Hoắc Thiên đã cố ý làm vậy. Thư Tình xuống giường, lạnh lùng nói: “Thứ nhất, tôi không leo lên giường của anh, Hoắc Thiển hôm qua đã nói với tôi đây là phòng của tôi và thứ hai Hoắc thiếu gia à, tôi không có chút hứng thú nào với anh cả”. “Hơn nữa, tối qua tôi đã ngủ rồi, cậu chủ Hoắc trở về lẽ nào không phát hiện ra trên giường có người lạ sao? Anh còn ôm tôi ngủ cả một đêm, điều này nên giải thích thế nào đây? Không lẽ anh đã sớm có có ý với tôi rồi sao?”
Hoắc Vân Thành bị Thư Tình chất vấn, sắc mặt tối sầm lại, kí ức về buổi tối hôm qua hiện lên trong đầu, anh nhất thời không thể phản bác lại. Nhìn vào ánh mắt của Thư Tình, người đàn ông ngày ra trong thoáng chốc. Đôi mắt hoa đào đó, thật sự rất giống cô ấy.
Thấy điều đó, Thư Tình nhếch môi cười.
“Sao vậy? Hoặc thiếu gia nhìn tôi như vậy làm gì? Lẽ nào bị tôi mê hoặc rồi sao?”
Định thần lại, Hoắc Vân Thành sắc mặt âm u, lạnh lùng nói: “Ra ngoài, sau này không được phép vào phòng tôi nữa”.
Thư Tình tất nhiên là không ở lại, đem theo đồ đạc của mình ra khỏi phòng.
Lần đầu gặp mặt, cả hai đã không có ấn tượng tốt rồi. Hoắc Thiên đứng trước cửa, nhìn Thư Tình đi ra, gương mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Thư Tình nhìn cô ta, cười nói: “Chào buổi sáng! Anh họ cố hôm qua đã ôm tôi ngủ cả đêm
đúng như ý muốn của cô, chúng tôi ở bên nhau rất tốt đẹp”
“Cô nói bậy” Hoắc Thiên tái mặt, sao lại như vậy? Về lí mà nói thì anh họ không thể nào thích Thư Tình được. Nhưng sự thật lại đang bày ra trước mắt, đêm qua Thư Tình và Hoắc Vân Thành đã ngủ với
nhau.
Thư Tình mỉm cười rời đi.