• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói như vậy là Thư Tình vẫn đang ở trong công ty? Vậy sao cô ấy còn gửi tin nhắn cầu cứu cho mình? 

Bác bảo vệ nghĩ một lúc rồi nói: "Đúng rồi, tôi nghe nói hôm nay có mấy người thảo luận là thư ký trưởng đã giao cho cô ấy rất nhiều việc, sẽ phải tăng ca khá muộn, có khi nào cô ấy làm mệt quá rồi ngủ thiếp đi không?" 

Dù có đoán ra bao nhiêu lí do thì Hoắc Vân Thành vẫn phải lên lầu nhìn một vòng, bảo vệ cũng đi cùng để chiếu sáng cho hắn. "Thư Tình?" 

"Thư Tình!" 

Hoắc Vân Thành gọi mấy câu nhưng không có tiếng đáp lại. Tìm một hồi đến trước bàn làm việc của cô, nhìn thấy cái túi vẫn để trên bàn, lại nhìn xuống nữa thì thấy có một đôi chân thò ra. 

Hoắc Vân Thành vội vàng cúi người xuống, bác bảo vệ cũng chiếu đèn theo. 

ở dưới ánh đèn là Thư Tình đang cuộn tròn người lại, sắc mặt trắng bệch, thân thể không 

ngừng run lên vì sợ. 

"Thư Tình? Thư Tình!" 

Hoắc Vân Thành ôm lấy người con gái vào lòng, VỖ VỖ lên mặt cô: "Cô làm sao thế? Không 

thoải mái ở đâu à?" 

Thư Tình nhắm nghiền mắt cau mày khó chịu, không biết là đang tự nói tự trả lời hay đang đáp lại Hoắc Vân Thành: "Tối quá... đừng đi... đừng đi mà." Tối? 

Hóa ra cô ấy sợ tối! 

Đáy lòng Hoắc Vân Thành nhất thời mềm nhũn lại, đột nhiên nhớ tới cô bé ngày trước, vì ở trong bóng tối mà sợ tới tái nhợt cả mặt, phải ngồi sát lại gần hắn mới cảm thấy yên tâm. 

Trong hắn nảy sinh ra một thứ tình cảm thương xót mơ hồ, dịu dàng nói: "Đừng sợ, không sao đâu, tôi sẽ đưa cô về nhà" 

Nghe thấy lời này xong thì quả nhiên cô không còn run cầm cập lên như lúc nãy nữa, chỉ là vẫn thì thầm những lời nói đứt quãng, Hoắc Vân Thành nghe không rõ lắm, giờ chỉ muốn nhanh chóng mang cô rời khỏi đây. Vừa đi hắn vừa nhẹ giọng an ủi: "Không sao nữa rồi, đừng sợ nhé, có tôi ở đây mà" Thư Tình được đặt vào ghế phó lái, nhưng nhìn thấy bàn tay nhỏ bé này vẫn nắm chặt áo của mình không buông, Hoắc Vân Thành dứt khoát cởi luôn áo ngoài ra đắp lên người cô. 

Nhìn thấy dáng vẻ yếu đuổi của cô lúc này và buổi sáng như hai người hoàn toàn khác nhau, trong tâm hắn có cảm giác vô cùng áy náy. 

Nếu như mình sớm lưu lại số điện thoại của Thư Tình vào máy, nếu như vừa nhận được tin nhắn là phóng đi tìm cô ấy luôn thì tốt rồi. May mà cuối cùng hắn cũng tới kịp, bằng không để có một mình ở đó cả đêm không biết sẽ có hậu quả gì. Hoắc Vân Thành ôm cô trở về phòng, săn sóc lau đi mồ hôi trên trán người con gái, chuẩn bị rời đi thì có một bàn tay tóm chặt lấy quần. Khi hắn quay đầu qua thì thấy biểu cảm của Thư Tình rất hoảng sợ, mặc dù khí sắc trên mặt đã đỡ hơn một chút nhưng trông vẫn trắng bệch đến đáng thương. Đang định nâng tay lên muốn rút ra thì lại bị cô ôm vào trong ngực. "Đừng đi... ở bên tôi có được không..." Giọng cô khẽ run lên yếu ớt, không giống như sự lạnh nhạt ngày thường mà lại có chút làm nũng khiến người ta nhũn cả tim gan. 

Ngắm nhìn Thư Tình lúc này khiến hắn nhớ tới bé gái trong căn phòng tối trước kia. 

Từ lần đầu tiên gặp hắn đã cảm thấy cô và bé gái đó giống nhau, giờ lại càng thấy giống hơn. 

Do dự một lúc rồi cuối cùng Hoắc Vân Thành cũng không nỡ rút tay ra, mà lại yên lặng ngồi 

xuống bên cạnh giường. 

Ánh mắt dịu dàng nhìn thật kĩ người con gái này, đột nhiên Hoắc Vân Thành nghĩ, nếu vợ chưa cưới của mình là bé gái ngày xưa đó thì thật tốt, hắn nhất định sẽ yêu thương cô cả đời, đồng hành bên cạnh cô ấy trong mỗi đêm đen đáng sợ, chỉ tiếc rằng... 

Tới lúc Thư Tình tỉnh lại thì trời đã sáng hẳn. Ngơ ngác nhìn xung quanh, đang thấy kỳ lạ mình về kiểu gì thì lập tức đối diện với ánh nhìn của Hoắc Vân Thành, đồng thời cũng nhận ra bản thân còn đang nắm chặt tay của hắn. Cô vội vàng buông tay rồi ngồi dậy: "Sao anh lại ở đây?" Nói xong thì mới hồi thần nhớ về ký ức đêm qua. Hôm qua khi cô ở trong trạng thái không ổn định, gần như sắp ngất đi không thể gọi điện thoại được nữa, mà lại nhìn thấy điện thoại chuẩn bị hết pin sập nguồn rồi, nên lúc còn chút ý thức cuối cùng thì đã nhắn cho hắn một cái tin. 

Hoắc Vân Thành vẻ mặt đầy mệt mỏi, tròng mắt giăng đầy tơ máu chứng tỏ đêm qua không được nghỉ ngơi tử tế. Sau khi cố gắng nhớ lại chuyện mình hôn mê thì Thư Tình xấu hổ gãi gãi đầu. "Là anh mang tôi về à, cảm ơn nha... Nhưng mà sao giờ anh vẫn ở phòng tôi?" Kể cả có đưa cô về rồi thì hắn cũng có thể đi luôn mà, đâu cần thiết phải chăm sóc cả 

đêm? 

Hoắc Vân Thành lại trở về với bộ dạng mặt lạnh như tiền: "Tối qua là ai kéo tay không cho 

tôi đi, quên rồi à?" 

Thư Tình càng thấy ngại ngùng: "Nhưng... nhưng mà... lúc đó tôi đâu có tỉnh táo, anh tỉnh thì phải nhận lúc tôi ngủ say mà rời đi chứ." "Cho nên, tôi chăm sóc cô cả đêm là sai à?" "Tôi... cũng không phải có ý đó" Chỉ là như này không giống với phong cách thường ngày 

của hắn. 

Nét mặt Hoắc Vân Thành cực kì khó coi, hối hận bản thân tôi qua không nên tốt bụng mà ở bên cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK