"Hả?" Thư Tình vừa mới thắt dây an toàn xong thì bên tai lại truyền tới câu hỏi kỳ quái này. Bắt cóc? Cái quỷ gì vậy? Tư duy của tên này cũng bay nhảy ghế.
Thư Tình lắc lắc đầu: "Không có
Không có?
Vậy thì nghĩa là cô bé ngày xưa không phải Thư Tình.
Nét mặt Hoắc Vân Thành vì thế mà trầm xuống, trong mắt còn thoáng hiện lên chút thất
vọng.
Thư Tình mấp máy môi, cảm thấy có chút kỳ quái.
Hắn ta có ý gì hả? Hy vọng cô bị bắt cóc? Hai người im lặng cả quãng đường, về tới nhà thì Hoắc phu nhân đưa cho Hoắc Vân Thành một tấm thiệp mời đỏ: "Cuối tuần này là đại thọ bảy mươi tuổi của ông cụ Từ, đừng quên
đó."
Buổi yến tiệc đại thọ ông cụ Từ của Từ gia được tổ chức ở khách sạn hoàng gia sang trọng nhất thành phố A, đến tham dự đều là những nhân vật tầm cỡ. Thư Tình xem thường loại yến tiệc như thế này, nhưng lại không chịu được Hoắc phu nhân
sáng sớm đã dựng dậy.
Hoắc phu nhân lườm cháy mặt cô con dâu: "Đừng có làm mất mặt Hoắc gia chúng tôi." Yến hội tiệc rượu linh đình, đâu đâu cũng là người đang nói cười vui vẻ, mà "gải quê" Thư Tình lại thấy chán chết đi được, nhìn thấy người đàn ông nào đó đang là tâm điểm của sự chú ý, cô đứng dậy chuẩn bị ra sân thượng hít thở chút không khí trong lành.
Còn chưa đi được mấy bước đã bị một đám người chặn lại, là TÙ
đã bị một đám người chăn lại. là Từ Uyển Nhi và nhóm chị em
cây khế của cô ta.
Từ Uyển Nhi duỗi tay ra, trên ngón tay dài trắng nõn đang đeo một chiếc nhẫn kim cương sáng chói, khiến cả người cô nàng càng trở nên quý phái trang nhã hơn. Cô ta cố ý khoe với Thư Tình, khóe miệng thấp thoáng nụ cười: "Nhìn thấy chưa, đây là bậc
thầy thế giới Ada thiết kế đó, bản giới hạn trên toàn cầu, sinh nhật năm ngoái ông nội phải
đấu giá ở Paris để tặng tôi đó." "Đẹp quá!" Những chị em của Từ Uyển Nhi liên tục nịnh nọt: "Chỉ có Từ Uyển Nhi cậu mới
xứng với một cái nhẫn cao quý như thế này"
Thật là nhạt nhẽo.
Thư Tình liếc nhìn cái nhẫn trên tay cô nàng, đẹp thì đẹp thật, mà viên kim cương hơi nhỏ, còn kém xa mấy cái ông nội cô tặng. "Xin các người tránh ra" Cô lười tranh luận với đám tiểu thư này, lướt qua bọn họ đi thẳng về
phía trước.
Đằng sau lưng truyền tới giọng điệu khinh bỉ của đám người Từ Uyển Nhi: "Đúng là nhà
quê!"
Thư Tình ngây người một lúc trên sân thượng, lúc quay lại sảnh của bữa tiệc thì một nhân viên chỉ vào cô rồi quát to: "Là cô ta! Người tôi nhìn thấy lúc nãy là cô ta!". Thư Tình dừng bước nhìn qua, người này có bệnh hả, tự nhiên chỉ trỏ vào cô làm gì? Từ Uyển Nhi từ đầu nghe được xông thẳng tới trước mặt Thư Tình, cô ả không còn vẻ đoan trang của ngày thường nữa mà mang chút chanh chua như đòi nợ: "Thư Tình, hóa ra cô lấy trộm nhẫn kim cương của tôi thật?" Trộm nhẫn kim cương? Chuyện vớ vẩn gì đây? Thư Tình nhíu mày khó chịu, nhìn Từ Uyển Nhi một cái: "Nhẫn kim cương gì?" Nhóm chị em của cô ta đồng thời lao tới, vây xung quanh Thư Tình, những lời chỉ trích như
lũ cuốn tới:
"Đúng là không nhìn ra, vợ chưa cưới của Hoắc tổng lại là một kẻ trộm" "Vợ chưa cưới gì chứ? Không phải chỉ là gái quê từ nông thôn lên thôi sao, chắc là cả đời cũng chưa nhìn thấy cái nhẫn kim cương nào quý giá như vậy, bản thân không mua được
nên chỉ đành ăn trộm thôi"
"Uyển Nhi, đừng có khách khí với cô ta, báo cảnh sát luôn đi!" Cuối cùng thì Thư Tình cũng hiểu rồi, hóa ra đám người này muốn đội cho cô cái nồi ăn
trộm.
Cô nhìn lướt qua tay của Từ Uyển Nhi, cái nhẫn lúc nãy quả nhiên không còn nữa rồi. "Xảy ra chuyện gì?" Từ lão tiên sinh nghe thấy tiếng ồn ào nên chống cây gậy batoong đi
qua. "Ông nội, ông phải giải quyết chuyện này cho cháu." Cô nàng Uyển Nhi tủi thân mà khoác
lấy cánh tay của ông cụ, rồi phẫn nộ trừng mắt với Thư Tình: "Thư Tình trộm cái nhẫn kim
cương ông tặng cháu lúc trước đó."
Ông cụ Từ an ủi vỗ lên bờ vai đứa cháu gái đang tức giận, híp mắt nhìn cô vợ sắp cưới của Hoắc tổng: "Hoắc tiểu thư, cô lấy cái nhẫn kim cương của Từ Uyển Nhi à?" Thư Tình cười nhạt đáp lại: "Không có" . Ông cụ Từ nhíu mày: "Vốn chỉ là cái nhẫn kim cương thôi, nhưng lại là món đồ Uyển Nhi thích nhất, Thư tiểu thư nếu cũng ưng ý thì để hôm khác ta tặng cô một cái tốt hơn, bây giờ thì hãy trả lại cho cháu gái tôi đi".
Lời này khiến Thư Tình có chút cạn lời: "Tôi cũng không lấy, trả kiểu gì?" "Thư Tình, cô còn tí xấu hổ nào không vậy? Có người tận mắt nhìn thấy rồi mà còn chối?"
Bạch Lam - một thành viên trong hội chị em của Từ Uyển Nhi, kéo người nhân viên lúc này chỉ điểm cô qua, đầy giận dữ nói.