Kể cả có đưa cô về, đưa về xong thì cũng nên rời đi thôi, đầu cần thiết phải chăm sóc cá
một đêm đúng không?
Hoắc Vân Thành lại trở về với bộ dạng lạnh lùng thường ngày: "Tối qua là ai giữ không cho tôi đi, quên rồi à?"
Thư Tình càng thấy xấu hổ hơn: "Nhưng... nhưng mà... lúc đó tôi đâu có tỉnh táo, anh tỉnh thì nhân lúc tôi ngủ say mà buông ra đi chứ" "Cho nên, tôi chăm sóc cô cả một đêm là sai à?". "Tôi... cũng không có ý đó. Chỉ là cô cảm thấy hắn như thế này rất khác thường, không phù
hợp với phong cách mọi khi.
Vẻ mặt Hoắc Vân Thành vừa mệt vừa tức, hối hận hôm qua không nên tốt bụng mà ở lại với
cô gái này.
Hắn lạnh giọng nói: "Đừng có nghĩ nhiều, tôi chỉ không muốn có xảy ra chuyện thôi, tới lúc
đó tôi lại không bàn giao lại người được cho ông nội, vốn không phải là vì cô, đừng có mà đa
tình"
Tuy lời này của Hoắc Vân Thành rất chói tai nhưng Thư Tình lại thở phào nhẹ nhõm, vậy mới giống hắn ta chứ. Cô trợn mắt nhìn ông chồng sắp cưới rồi nói: "Thế thì anh lại nghĩ nhiều rồi, con người tôi có làm gì cũng không tự mình đa tình"
Hoắc Vân Thành nghe xong câu này thì chán chả buồn nói gì, hắn liền quay người rời đi. Lúc ra khỏi cửa thì đụng phải Hoắc Thiển, cô nàng qua khe cửa chuẩn bị đóng thì thấy được Thư Tình đang nằm trên giường.
"Anh, sao anh lại ra khỏi phòng Thư Tình vào lúc này?"
Hoắc Vân Thành không để ý tới cô em họ, dứt khoát đi thẳng. Hoắc Thiên càng thấy tò mò hơn: "Không phải từ tối qua anh đã ở phòng chị ta rồi chứ? Hai người làm gì thế?"
Sáng sớm đã phải chịu sự ồn ào của Hoắc Thiển khiến tâm trạng Thư Tình rất cáu kỉnh,
đứng lên đi vào toilet làm vệ sinh cá nhân.
Cô hiểu rõ bản thân mình, biết rằng bộ dạng của mình tôi qua khẳng định là rất thê thảm, vậy mà còn bị Hoắc Vân Thành nhìn thấy, nghĩ tới bây giờ hắn đã biết được điểm yếu này mà trong tim như có dằm nhọn đâm vậy. Nhỡ mà về sau hắn ta lấy cái này ra để chế nhạo cô thì đúng là mất hết thể diện. Cũng đều tại Hạ Tinh Tinh dám chơi đểu, tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô đâu!
Thư Tình thu dọn xong hết rồi mới đi xuống phòng ăn dưới lầu, Hoắc Vân Thành nhìn thấy cô thì nhanh chóng buông đũa xuống, đứng thẳng dậy đi luôn.
Bản thân cũng quá quen với cái bộ mặt này của hắn rồi, nên cô chẳng để tâm mà ngồi xuống ăn bữa sớm.
Vì đã trải qua một trận khổ sở đêm qua nên giờ cô rất mệt mỏi, cần ăn thật nhiều để bổ
sung thể lực.
Hoắc Thiến mới này có Hoắc Vân Thành nên không dám lắm lời, giờ hắn đi rồi thì lập tức nhiều chuyện: "Cô mới tới được vài ngày mà đã quyến rũ anh tôi, cô nói xem hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao sáng nay anh ấy lại đi ra từ phòng cô?" Hoắc phu nhân nghe thấy vậy thì cũng gặng hỏi Thư Tình: "Có chuyện này sao? Thư Tình
rốt cuộc cô muốn làm gì? Còn có tối qua muộn vậy còn chưa về là đi đâu hả?"
Đối mặt với một màn như hỏi cung bị can này, trong lòng Thư Tình cười nhạt, khóe môi nở nụ cười mỉa mai: "Cũng lớn hết cả rồi, cô nói một nam một nữ trong cùng một phòng cả đêm thì có thể làm gì?". "Cô!" Hoắc Thiến bị tức đến giãy đành đạch lên: "Cả ngày chỉ dụ dỗ đàn ông, vô liêm sỉ!" "Nói chuyện sạch sẽ chút!" Thư Tình cầm đũa lên, tao nhã gắp một miếng thức ăn: "Tôi với chồng chưa cưới quang minh chính đại, sao lại thành dụ dỗ?" Cô em họ bị nói cho nghẹn ở cả cổ, đập đến phạch đôi đũa xuống bàn, quay ngoắt người đi về phòng. Bước lên tầng mà hai tay nắm chặt lại, trong lòng Hoắc Thiến vừa ghen ghét vừa phẫn nộ. Một người đàn ông ưu tú như Hoắc Vân Thành, dựa vào đầu mà phải lấy một con quê mùa
ngu dốt chứ?
Cô ta hoàn toàn không xứng!
Thư Tình ăn xong bữa sáng, đang chuẩn bị đi làm thì thấy tài xế tiến lên nói: "Thư tiểu thư,
thiếu gia dặn tôi đưa cô tới công ty
Lời này khiến Thư Tình ngây ra.
Hoắc Vân Thành để tài xế đưa cô đi?
Mặt trời mọc hướng tây à? Thư Tình còn đang muốn nói gì thì Hoắc phu nhân họ một tiếng, lườm cô một cái cháy mặt, sau đó quay qua tài xế nói: "Tiểu Lý, đưa tôi tới trung tâm Paris" "Nhưng mà thiếu gia dặn tôi phải đưa Thư tiểu thư đi." Tài xế ngập ngừng nói, khó xử nhìn hai người. "Cảm ơn, chú vẫn chở Hoắc phu nhân đi, cháu tự tới công ty cũng được. Thư Tình cũng không muốn làm khó dễ chú ấy, chỉ cười nói nhẹ nhàng. Giơ tay chặn một cái xe taxi khác rồi đi thẳng tới tập đoàn Hoắc Thị. Nhưng lúc đang trên đường đi thì cô nhìn thấy một chú chó hoang, cực kì nguy hiểm chạy loạn ở ngay giữa đường. "Tài xế, làm phiền dừng xe chút. Thư Tình vội vã kêu dừng xe, định chạy ra bế chú chó về. Ông nội cô đã nhận nuôi rất nhiều chó hoang vậy nên từ nhỏ Thư Tình đã có tình cảm sâu
nặng với loài chó.
Khi cô đang đi về hướng chú chó thì đột nhiên một chiếc xe màu đỏ xông tới, đâm thẳng về chú chó đang hoảng hốt chạy loạn kia. Không xong rồi!