Hắn lạnh giọng nói: "Đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ không muốn có xảy ra chuyện, tới lúc đó tôi lại
khó bàn giao lại người cho ông nội mà thôi, vốn không phải vì cô nên đừng tự mình đa tình"
Tuy rằng câu này của Hoắc Vân Thành khá chói tai nhưng Thư Tình vẫn thở phào một hơi,
đây mới giống như lời của hắn.
Cô lườm Hoắc Vân Thành một cái: "Thế thì anh lại nghĩ nhiều rồi, con người tôi có làm gì
cũng không tự mình đa tình"
Thành phố A, ga tàu cao tốc. Một thiếu nữ mặc áo phông trắng, quần jean tay xách hành lí bước ra. Cô ấy có gương mặt thanh tú, mái tóc bồng bềnh gợn sóng buông ra phía sau, dưới cặp lông mày lá liễu là một đôi mắt trong veo, sống mũi cao, đôi môi chúm chím giống như hoa anh đào, cho dù để mặt mộc cũng khiến người ta không khỏi ngước nhìn. “Xin chào, cho hỏi cô có phải là Thư tiểu thư không? Tôi là tài xế nhà họ Hoắc” Thư Tình gật đầu, cô thản nhiên theo tài xế lên xe, toàn thân lộ rõ vẻ mệt mỏi. Xe rời khỏi ga tàu cao tốc, trên đường, lái xe không khỏi ngắm nhìn cô gái mắt nhắm nghiền ở phía sau qua gương chiếu hậu. Đây chính là vị hôn thê của Hoắc tổng. Hoắc Vân Thành là ai? Chủ tịch tập đoàn Hoắc Thị, mới chỉ hai mươi mốt tuổi, nhưng mạnh mẽ quyết đoán, thủ đoạn thâm sâu khó lường, là nhân vật lớn trong giới kinh doanh. Nói ra cũng thật buồn cười, Hoắc lão gia đã định hôn ước cho Hoắc Vân Thành từ nhiều năm trước, vậy mà kết quả đối phương lại là người không có bối cảnh gì cả, một cô gái Thư Tình ngồi tàu cao tốc từ dưới quê lên đây?
Lái xe nhìn gương mặt ngây thơ của Thư Tình, tặc lưỡi, cô bé lọ lem muốn gả vào gia đình quyền thế, khó đấy! Lúc này, Thư Tình ngồi ghế sau từ từ mở mắt, nhìn thành phố xa lạ, vẻ mặt bình tĩnh. Xe rất nhanh đã đến nhà họ Hoắc, lái xe giúp Thư Tình xách hành lí.
Vừa mới bước vào cửa đã bị ngăn lại, một quý bà đang đứng trước cửa nhìn Thư Tình từ trên xuống dưới một lượt với ánh mắt coi thường.
“Dì Lí”
“Phu nhân, tới liền”
Dì Lí cầm trong tay một lọ nước khử trùng, xịt lên khắp người Thư Tình từ trên xuống dưới. Hoắc phu nhân ở một bên, lên tiếng nói: “Còn giày, tóc, không được để sót chỗ nào?” Mùi hương hắc nồng tỏa ra, Thư Tình lấy tay che mặt, lạnh lùng nói: “Các người bị bệnh à?” Vừa nghe lời này, Hoắc phu nhân lập tức nổi giận. “Đúng là từ nhà quê lên, người khác cũng không ăn nói xấc xược như cô, chúng tôi lo trên người cô có vi khuẩn gây bệnh, lỡ lây sang người nhà họ Hoắc chúng tôi thì phải làm sao?” Nếu là bình thường, Thư Tình đã quay mặt bỏ đi, nhưng không có cách nào khác. "Vậy thì cũng nên xịt nước khử trùng vào miệng của cô đấy, thổi quá đi mất..."
Nói xong rồi thì Thư Tình đi thẳng vào trong. “Cô.” Hoắc phu nhân tức giận chỉ tay vào phía sau lưng Thư Tình, dì Lí vội vàng bước tới an ủi.
Trong phòng còn một cô gái chục tuổi như Thư Tình, khắp người toàn là hàng hiệu, cũng nhìn Thư Tình với ánh mắt coi thường. “Cô chính là vị hôn thê của anh họ tôi?” Nhìn Thư Tình trên người mặc quần áo không phải đồ hiệu, Hoắc Thiên tỏ rõ vẻ khinh thường, tiếp tục nói: “Chẹp chẹp, ông nội đúng là già rồi, mắt chọn người thật sự không ổn. Nghe nói cô ngồi tàu hỏa đến đây, thế mà không nói sớm một chút, nhà họ Hoắc chúng tôi có thể mua vé máy bay cho cô, nhưng cũng phải, quê cô chắc không có sân bay đầu nhì”. Thư Tình nhìn Hoắc Thiên giống như một đứa ngốc. Người nhà họ Hoắc đều ngạo mạn vậy sao?
Quế cô không có sân bay, nhưng ông nội đã đặt vé tàu cao tốc cho cô đến thành phố A,
nào ai hiểu được Thư Tình đã phải ngồi cô độc một mình trên tàu như thế nào. Nếu cô muốn thì ông nội đã gọi máy bay riêng đến đón rồi. Thư Tình không muốn giải thích với những người này, đi thẳng lên lầu. Hoắc Thiên thấy mình bị phớt lờ, gương mặt tức tối đi theo phía sau. “Phòng của tôi ở đâu?” Thư Tình hỏi người giúp việc đứng sau cô. Người giúp việc chưa kịp trả lời, Hoắc Thiên đã bước lên phía trước nói: “Ở đây” Mở cửa phòng, Hoắc Thiển nói: “Chắc cô chưa từng được ở căn phòng to đẹp thế này đâu nhỉ! Nhưng phải trân trọng cuộc sống ở trong nhà họ Hoắc, tôi là Hoắc Thiến, em họ của Hoắc Vân Thành. Vậy nên cô càng phải biết cách làm tôi hài lòng, có hôm nào mà.”
Hoắc Thiên còn chưa nói xong, Thư Tình đã đi vào phòng đóng cửa rầm một tiếng, khiến
cho Hoắc Thiến càng thêm tức giận.
“Ha! Một đứa nhà quê sao lại dám hống hách như vậy chứ? Ông nội rốt cuộc bị làm sao vậy?” Người giúp việc cúi đầu: “Nhưng tiểu thư ơi đây là phòng của cậu chủ Hoắc mà?” Hoắc Thiển nhìn cửa phòng với ánh mắt coi thường. “Đừng nhiều lời, anh họ ghét nhất là người khác đụng vào đồ của anh ấy, đến lúc đó nói là cô ta tự mình muốn vào”
Vừa nói, trong mắt Hoắc Thiên vừa lóe lên một tia sáng.