Đối với Hoắc Vân Thành nếu Thư Tình không phủ nhận thì chính là ngầm thừa nhận rồi, ngược lại còn vì những lời của hắn mà thẹn quá hóa giận. Tối hôm đó, Hoắc Vân Thành vẫn mất ngủ như mọi ngày. Kể từ khi hắn bị bắt cóc vào năm 13 tuổi, bị nhốt trong một căn phòng không có chút ánh sáng nào, thì sau đó đã mắc phải chứng mất ngủ. Nhưng tối nay lại không giống bình thường, trong đầu hắn tràn ngập cô gái Thư Tình kia. Không biết nguyên nhân gì mà từng chi tiết của tối hôm qua lại hiện lên trong kí ức của
Hoắc Vân Thành rõ ràng như vậy, lại có chút nhớ nhung cái cảm giác thoải mái khi được ôm người con gái đó đi ngủ?
Nghĩ một hồi càng khiến Hoắc Vân Thành thấy bực bội hơn. Vị tiểu thư này mắt có làm sao không vậy, đi thích một thằng oắt con lông còn chưa mọc
hét?
Hắn vì phiền não không đâu mà phải đốt một điếu thuốc. Mấy ngày sau đó của Thư Tình ở Hoắc Thị khá bình yên, chỉ là cuộc sống mà mỗi ngày đều phải đi làm khiến cô không khỏi nhớ nhung khoảng thời gian trước, vẫn là đi du lịch vòng
quanh thế giới hay là nằm ở trang viên thì thoải mái hơn.
Rất nhanh đã tới ngày kỉ niệm một năm thành lập tập đoàn Hoắc Thị. Trời vừa sẩm tối thì Thư Tình đã bị người nhà Hoắc gia kéo đi để trang điểm rồi thay lễ phục, rồi đi cùng với Hoắc Vân Thành để tham dự yến hội. Bữa tiệc của Hoắc thị được tổ chức vô cùng long trọng, có sự góp mặt của nhiều doanh nhân nổi tiếng trong giới thương mại.
Hoắc Vân Thành thân là một tổng giám đốc phải vội vàng đi đón tiếp các quan khách, Thư Tình thì đi vào toilet.
Lúc cô chỉnh sửa lại lớp trang điểm của mình xong rồi muốn đi ra ngoài thì bị một người
phụ nữ gọi lại.
"Cô chính là Thư Tình?"
Thư Tình quay đầu nhìn, người phụ nữ đó chạc tuổi cố, trên người là bộ váy Dior sang trọng được thiết kế riêng, nhìn có vẻ là một vị tiểu thư của gia đình giàu có nào đó. "Có chuyện gì sao?" "Tôi là Từ Uyển Nhi" Người phụ nữ đi lên trước nói. Tới Hoắc gia lâu như vậy, Thư Tình cũng đã nghe được cái tên này từ mấy tin đồn xung
quanh mình.
Chị cả của Từ gia, là thanh mai trúc mã cùng lớn lên với Hoắc Vân Thành, người phụ nữ duy
nhất ở bên cạnh Hoắc Vân Thành bao nhiêu năm qua.
Từ Uyển Nhi lấy trong túi xách ra một tấm thẻ, bình tĩnh mà lễ độ nói: "Trong này làm một
triệu tệ, tôi muốn cô trong bữa tiệc tối nay tuyên bố mình và Hoắc Vân Thành sẽ hủy bỏ hôn
ước"
Nghe câu này xong Thư Tình lập tức bật cười. Sao tới thành phố Anày cứ có người thích lấy tiền đè người khác vậy nhỉ? Nhưng mà so với năm nghìn tệ của phu nhân Hoắc thì Từ tiểu thư này quả thật hào phóng hơn nhiều rồi.
Từ Uyển Nhi nhìn thấy nụ cười của cô thì hơi cau mày lại: "Một triệu tệ này đủ cho nửa đời sau của cô không cần lo về cơm áo nữa, phải biết là Vân Thành sẽ không kết hôn với người như cô, chỉ vì bệnh tình của ông nội nên mới phải đón cô về Hoắc gia thôi, sau khi ông khỏi bệnh thì tất nhiên anh ấy sẽ đuổi cô đi, tới lúc đó cô sẽ không thu được lợi gì cả". "Ha!" Thư Tình cười lạnh một tiếng: "Không lo cơm áo cho nửa đời sau? Từ tiểu thư, chút
tiền này của cô không đủ cho tôi tiêu một tháng đầu."
Nói xong rồi cô bước trên đôi giày cao gót rời đi. Từ Uyển Nhi ở phía sau thấy không thể tin nổi, Thư Tình này có bệnh gì vậy? Từ quê lên mà
một nghìn vạn tệ không đủ tiêu trong một tháng.
Sắc mặt Từ Uyển Nhi thoáng hiện một sự u ám, Thư Tình nếu cô đã không biết điều như
vậy thì đừng trách tôi không khách khí.
Lúc này ở trên sân khấu Hoắc Vân Thành đã nói xong lời phát biểu cuối, đang trò chuyện
với mọi người.
Sau khi Thư Tình đi ra thì bà Hoắc phu nhân đã tới tìm cô, mở miệng cảnh cáo: "Cô đừng có
chạy lung tung, an phận ngồi yên ở đây, chớ có làm mất mặt Hoắc gia chúng tôi!"
Thư Tình mặt đầy sự nghi ngờ nhìn Hoắc Vân Thành, "Nhưng mà tôi nói cô biết, giữa hai chúng ta đang có hôn ước, Lâm Nam lại còn là minh.
tinh, các người tốt nhất là đừng để lộ ra ngoài tin đồn gì, không sẽ ảnh hưởng xấu danh tiếng của Hoắc gia".
Lời này nói ra xong thì Thư Tình mới hiểu được, hóa ra cái gã đàn ông này tưởng cô thích Lâm Nam?
Con mắt chó nào của hắn nhìn ra được vậy? "Mà vẫn phải nhắc nhở cô một câu, muốn làm dâu nhà Lâm gia không dễ đâu, dù sao thì cô cũng hơn con trai nhà người ta hai tuổi"
"Anh đủ rồi đó"