Lúc này Thư Tình mới nhìn vào mắt Từ Uyển Nhi, tin đồn bên ngoài đều nói cô là đứa vô dụng ở quê lên, chị gái này nghe ở đâu ra cô có tài nghệ xuất sắc. Đây rõ ràng là một cái bẫy muốn làm nhục mình. Từ Uyển Nhi cũng chả đợi Thư Tình đáp ứng đã đi thẳng lên sân khấu hướng về phía cây
đàn piano.
Bởi vì Từ gia nhiều tiền, lại thêm cả cái danh thanh mai trúc mã của Hoắc Vân Thành nên
đám người bên dưới không khỏi chú ý tới cô hơn.
Khúc nhạc mà Uyển Nhi chọn là một bài sở trường của cô ta, tiếng đàn vừa vang lên thì ở
dưới đã rộn ràng tiếng vỗ tay.
Sau khi đi xuống thì cô nàng khiêm tốn cười nói: "Trình độ cũng không ra sao, Thư tiểu thư,
tới lượt cô đó"
Đám chị em cây khế bên cạnh Từ Uyển Nhi bắt đầu gây rối. "Uyển Nhi, trình độ này của cậu sao lại gọi là không ra sao chứ." "Thư tiểu thư, sao cô không dám lên à? Chẳng lẽ là không biết đánh đàn sao! Vợ chưa cưới
của Hoắc tổng mà lại không biết đánh đàn, nói ra ngoài sợ người ta cười mất!" Xung quanh còn có bao nhiêu người, ai cũng nhìn Thư Tình với vẻ giễu cợt. Hoắc phu nhân chỉ cảm thấy quá mất mặt, ánh mắt nhìn Thư Tình càng thêm chán ghét. Thư Tình mỉm cười: "Chỉ là cảm thấy ở yến hội mà lại đàn piano thì giống đi xem hát quá,
nhưng nếu mọi người đã muốn nghe, thì tôi đành mạn phép thôi."
Nói xong thì cô bỏ cốc rượu xuống, bước đi thong thả nhàn nhã tiến về phía cây đàn dương câm.
Cô chọn khúc nhạc giống với Từ Uyển Nhi, chị gái giả tạo muốn làm bẽ mặt cô, nhưng đâu
ngờ rằng từ 10 tuổi trình độ của Thư Tình đã vượt qua cấp 10 rồi. Trên đời này còn chưa xuất hiện người có thể làm xấu mặt Thư Tình đầu! Trong hội trường rộng lớn chậm rãi vang lên tiếng đàn dương cầm vui tai, mọi người dân dần khiêu vũ theo tiếng đàn của Thư Tình, một khung cảnh đẹp đẽ mà hài hòa.
Có mặt ở đây đa phần đều là người biết thưởng đàn, lúc này thì ai cũng đã cảm nhận được trình độ của Thư Tình càng cao hơn, mà không chỉ cao hơn một chút. Mà Hoắc Vân Thành đang tiếp khách cũng vì nghe thấy mà sững lại, hắn nhìn về phía
người con gái đang ngồi bên đàn piano kia.
Khoác trên người một bộ váy dạ hội màu lam nhạt, mái tóc cuốn gợn sóng thả tùy ý ở đằng sau cổ, hai mắt cố nhắm lại, đôi bàn tay di chuyển như đang vuốt ve lên cây đàn, đẹp tới
mức khiến mọi vật xung quanh như ngừng lại, tất cả chỉ tập trung vào cô mà thôi.
Không chỉ Hoắc Vân Thành, rất nhiều quan khách cũng nhìn tới mức ngốc luôn rồi. Từ Uyển Nhi chết điếng người bên dưới sân khấu, trên mặt như vừa có ai tát cho vừa đau
vừa rát.
Đồ đáng ghét vậy mà biết đánh đàn, lại còn đàn hay hơn mình? Làm sao có thể?
Một khúc nhạc đàn xong, Thư Tình đi xuống dưới. "Thư tiểu thư quả thật là tài nghệ xuất sắc, tôi tự thấy mình kém cỏi không sánh bằng" Từ Uyển Nhi nói một cách thoải mái, nhưng tức giận trong lòng thì đang ngùn ngụt bốc lên. Từ Uyển Nhi vậy mà không thắng nổi một đứa con gái từ quê lên? "Từ tiểu thư tài nghệ cũng không tồi" Thư Tình lấy lệ nói tiếp. Vào lúc này lại có một người đàn ông trung niên mặc một bộ vest đen đi về hướng bọn họ. Thư Tình nhất thời ngây ra, đây không phải chú An quản gia của trang viên à? Sao lại tới đây? Cái mặt nạ mình mất công gây dựng không phải là sắp lộ rồi chứ! An quản gia trực tiếp đi lướt qua người họ, ông nhìn Thư Tình một cái không nói gì, mà lại
nói với Hoắc Vân Thành và Hoắc phu nhân: "Xin chào Hoắc tổng, Hoắc phu nhân, tôi là quản gia An Phong của nhà Thư gia, thật sự là xin lỗi, thân thể của lão gia không được tốt nên chỉ đành cử tôi đi tham dự yến hội này".
Hoắc phu nhân vội vàng đi tới nói: "An tổng đừng khách sáo, thân thể Thư lão gia không
sao chứ?"
Mọi người đều đang bàn tán, bên ngoài ai cũng biết Thư lão gia và Hoắc lão gia là chốn quen thân từ nhiều đời, năm đó hai gia đình có thể nói là nổi danh chốn thương trường.
Nhưng nhiều năm trước đó Thư lão gia đã bán công ty, rút lui khỏi giới làm ăn, bao nhiêu năm nay đều không có tin tức gì, nghe nói đã mang cô cháu gái đi du lịch vòng quay thế giới
rôi.
Nhưng địa vị và gia sản của Thư gia thì vẫn trải rộng trên toàn quốc. An Phong lấy những món quà của lão gia nhà mình đã chuẩn bị ra, một bức tranh nổi tiếng thế giới, và mảnh đất có giá trị hàng trăm triệu tệ ở Thành Nam... vân vân các loại.
Quà tặng của Thư gia thì đừng nói có bao nhiêu xa xỉ. Thư Tình không nhịn được có chút đau lòng, chậc chậc, sao một đống tiền thơm ngon vậy lại tặng hết vào tay Hoắc gia rồi...
Nhưng mà may chú An Phong không có vạch trần cô, cái mác nghèo khổ này mà bị mất thì chơi không vui nữa rồi, Hoắc phu nhân xu nịnh như vậy, nói không chừng ba tháng sau lại không cho cô đi ấy chứ.