Mục lục
Thần y ở rể – Phan Lâm (full) – Truyện tiểu thuyết tác giả: Không Say
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 897: Chịu thua

“Chính miệng nói ra?"

Lâm Huy rùng mình.

Điều này có nghĩa gì?

Điều này có nghĩa là Bác sĩ Lâm đã chữa khỏi cho tất cá những người bệnh nặng này!

"Nói đối! Anh... anh nói dối! Bọn họ đều đang bị hôn mê sắp trở thành người thực vật! Sao họ có thể nói được? Chắc chắn là anh bịa đặt! Chắc chắn là vậy!"

Lâm Huy không chịu từ bỏ, hét lên không ngừng.

Nhưng Phan Lâm chí lắc đầu.

"Giám đốc Lâm, hình như ông không hiểu nhân tâm sai lệch rồi "

"Nhân tâm?" Biểu cảm của Lâm Huy dại ra.

"Ông tìm ra những người bệnh đó sau đó cho họ dùng xà phòng của ông, lại cho họ dùng thuốc đặc trị của tôi, khiến bệnh tình của họ nặng hơn rồi đổ hết tội lên đầu tôi. Thế là tôi tìm cách chữa bệnh cho họ, rồi đưa họ một sấp thù lao kha khá! Thật ra nếu cứ theo kịch bản của ông thì đúng là không vấn đề gì, nhưng ông sai ớ chỏ là ông quá tuyệt tỉnh! Sau khi bệnh tình của bọn họ nặng hơn thì ông ngoánh mặt làm ngơ lời hứa hẹn khí trước, không tìm cách cứu bọn họ, cũng không trợ cấp cho họ. Ngược lại, ông còn nghĩ cách khiến họ chết nhanh hơn, chết để giữ mồm giữ miệng! Lâm Huy, đây là sai lầm chí mạng của ông!"

Đồng tử Lâm Huy mở to, dường như đoán được gì đấy, cả người đứng không vững.


"Ông nên biết râng, đối với một người mà nói, quan trọng nhất là mạnh, tiếp đến mới là tiền. Bọn họ vì tiền mà giúp ông vu oan cho tôi những bọn họ lại vì mạng sống mà giúp tỏi làm rõ mọi chuyện tôi chỉ căn hứa hẹn sẽ chữa trị cho bọn họ, bọn họ lập tức đem chân tướng sự việc nói ra!"

Phan Lâm bình tĩnh nói, xoay người vậy váy tay.

Hàn Long lập tức chạy đến chỗ một chiếc xe đang đổ ven đường, mở cửa ra, ngay sau đó vài người bước xuống trước đám đông.

Mọi người trõ mắt nhìn.

Đây là những bệnh nhân bị bệnh nặng ở bệnh viện thành phố mài

Mặc dù khí sâc bây giờ của họ rất xấu, một số người văn phải ngồi xe lăn nhưng tình trạng hiện giờ của báo họ đã ổn định hơn.

Nhìn thấy những người này, khuôn mặt Lâm Huy xám xịt.

"Lưu Quốc, Trương Phàm, hãy nói cho mọi người biết sự thật đi!"

"Được thưa Bác sĩ Lâm!"

Một người đàn ng 50 tuổi phần nộ nhìn chấm châm vào Lâm Huy ở bên kia, nổi giận đùng đùng nói: "Hai ngày trước, có một người đàn ông tìm chúng tôi, nói răng ông ta muốn chúng tôi là một việc, sau đó ông ta đưa cho chúng tôi một miếng xà phòng và bảo chỉ cần chúng tôi lấy miếng xà phòng này đi tắm là sẽ cho chúng tôi nửa triệu tức đó tôi cũng phân vân không biết người này Định làm gì nhưng anh ta lại nhự ông ta lại khẳng định rằng tầm bảng xà phòng này và uống thuốc do Dương hoa bán sẽ khiến tình trạng bệnh cúa tôi một tỷ báy trăm năm mươi triệu! Ông ta còn hứa hẹn nếu như đã được hiệu quả, ông ta sẽ phái bác sĩ tốt nhất đến chữa trị cho tôi. Mới đầu tôi không định nhận lời, nhưng ông ta nói ỏng ta là người của giám đốc Lâm, sẽ không lừa tôi, tôi mới bị ma xui quỷ khiển mà đồng ý làm việc này hơn nữa đến khi mà tôi sắp chết vẫn chưa thấy tiền đâu, lại càng không nhìn thấy ai đến. Tất cả những việc này đều là do lòng dạ âm mưu hiểm ác của thương nhân. Tất cả là đo họ mê hoặc chúng tôi làm!"


Hiện trường lập tức bùng nổ.

Tất cả mọi người đều bị chân tướng của sự việc làm cho chấn động.

Đám người vừa mới còn bình tĩnh lập tức xao động lên, mọi người không ngừng chửi bới Lâm Huy.

Đến nỗi Lâm Huy không thể nói gì.

"Đây là lời từ một phía! Lời ông ta nói đều là từ một phía, anh Có giỏi thì kêu ông ta mang ra bắng chứng chứng minh là giám đốc Lâm làm đi! Nói không chừng, chính anh mới là người dùng tiền đế mua chuộng ông ta!" Đỗ Chí Cường chưa chịu từ bỏ lớn tiếng kêu lên.

"Ngài Đồ, giờ cũng khỏng phải ngày xưa, chúng tôi khám xét Thiên Hằng, chỉ cần cho cảnh sát điều tra thì không thể nào không tìm ra chút dấu vết, hơn nữa khi người của ngài đến gặp những người này, chỉ cần nhà của một người trong số đó cô camera, như vậy chỉ cần giao camera cho cảnh sát là có thế tìm ra chân tướng. Dù sao thì những người mà ngài đùng đều là người của Thiên Hằng, có đúng không?" Phan Lâm bình tĩnh nói.

"Này..." Đỗ Chí Cường trợn tròn mắt.

"Loại chuyện như thế này chỉ có thể là tâm phúc làm, dù sao chúng tôi thấy, người thì trước sau gì cũng chết, chết rồi thì không còn chứng cớ." Lâm Huy hít một hơi thật sâu nói.

Đỏ Chí Cường cần chặt răng, không nói nửa lời.

"Kết quả giám định tới!"

Lúc này một tiếng kêu vang lên, mọi người lần thứ hai bùng nố. Một người đàn ông trong tay cầm tờ giấy chạy nhanh tới đưa tờ giấy cho Phan Lâm.

Lúc này đảm người Lâm Huy hít thở không thông.



Nếu kết quả giám định là sai, vậy thì tất cả đều chấm hết. Những người này có bị thu mua hay không cũng chẳng quan trọng.

Rốt cuộc, tình thế đã hoàn toàn sụp đổ.

"Giám đốc Lâm, ông có muốn xem không?" Phan Lâm cầm tờ giấy trên ngón tay lắc lắc hỏi

"Không cần!" Lâm Huy hít sâu, khản giọng nói.

"Bây giờ có xem cũng chẳng còn ích gì, Chủ tịch Lâm, anh thắng!"

Hiện trường lập tức yên lặng.

"Nói vậy là ông thừa nhận rồi?"

"Thừa nhận thì sao? Tôi tự hỏi anh phát hiện tỏi cài gián điệp vào từ khi nào?" Lâm Huy khàn giọng dò hỏi.

"Sau khi giao dịch cùng các ông." Phan Lâm nói.

"Sau khi giao dịch?" Hô hấp của Lâm Huy căng thẳng, vẻ khiếp sợ đầy mặt, nhìn Phan Lâm. Lại thấy tờ giấy trong tay của anh hạ xuống.

Trên tờ giấy kia... không có một chữ gì, chỉ là một tờ giấy trắng.

Hóa ra... nấy giờ Bác sĩ Lâm chỉ diễn thôi...

----------------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK