Mục lục
Thần y ở rể – Phan Lâm (full) – Truyện tiểu thuyết tác giả: Không Say
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Các người không cần phải đánh nhau với tôi, bọn họ chỉ cần giết tôi rồi cướp đi dị hóa thì sẽ không giết các người đầu, chỉ cần mấy người đi trốn thì bọn họ nhất định sẽ dừng tay" Mặt Phan Lâm không chút thay đổi nói.

"Chàng trai trẻ à, cậu không hiểu sứ mệnh của chúng tôi rồi, họ đã đột nhập vào hầm Lưu Việm, đáng chết! Mặc dù bọn họ không giết chúng tôi thì chúng tôi cũng sẽ giết bọn họ!"

Bạch Hỏa trầm giọng nói.

Phan Lâm im lặng, không hé răng nửa lời.

Chẳng bao lâu sau, cả hai bên lao vào chiến đấu.

Một cuộc đại chiến có một không hai diễn ra trong hầm Lưu Viêm.

Có sự giúp đỡ của Bạch Hỏa với Hắc Hỏa, áp lực của Phan Lâm giảm đi rất nhiều.

Nhưng đồng thời anh cũng phải đối mặt với một kẻ thù cực kỳ mạnh.

Đó chính là người đàn ông trung niên theo Ngạo Sâm đi vào.

Thủ đoạn của người đàn ông trung niên này cực kỳ kỳ lạ, gã ta vừa vung tay lên thì đã phóng thích ra làn sương mù, hai tay đấm xuống đất, nhổ lên một lượng lớn gai bằng từ mặt đất.

Một quyền một cước có thể đóng băng trái luôn cả đất nóng rực này.

Hắc Hỏa thấy thế, khuôn mặt anh ta trầm xuống.

"Đúng là thuật bằng hàn của Đại Thành! Không nghĩ tới các người vậy mà cũng cảm thấy hứng thú với dị hỏa đấy!"

"Haha, ở nơi này dị hóa cũng là báu vật, luyện đan tạo khí, đều là thượng đẳng, làm sao có thể không cần?"

Người này vừa cười to đã phát động một trận tấn công điên cuồng oanh tạc vào Phan Lâm.

Phan Lâm cố gắng hết sức ngăn cản.

Mặc dù xung quanh anh được bao phủ bởi ngọn lửa, nhưng dưới lớp băng giá khủng khiếp của đối phương, ngọn lửa hoàn toàn không thể lan rộng.

Thể tấn công của đối phương trời sinh đã xung khắc với ngọn lửa của anh.

Đánh nhau được một lúc, trên người Phan Lâm lại được bao phủ bởi một lớp sương lạnh.

Người đàn ông trung niên như nắm bắt được cơ hội, một lần nữa phát động một cuộc tấn công chí mạng

Lần này Phan Lâm đã hoàn toàn không ngăn cản được.

Rầm rầm rầm...

Chiêu thức của Phan Lâm đã bị hóa giải, người đàn ông trung niên trực tiếp điên cuồng đánh tới, nắm đấm của gã ta bao phủ một lớp lực sương lạnh thật dày, đánh lên trên người Phan Lâm khiến ngực Phan Lâm trực tiếp ngưng kết thành bằng.

Thậm chí, luồng khí lạnh đáng sợ ấy còn xuyên vào trong da thịt của Phan Lâm, trực tiếp xuyên qua nội tạng, dường như muốn đóng bằng trái tim của anh...

Phan Lâm liên tục lui về phía sau, không ngừng ho khan.

Nhưng miệng lúc họ lại không ho ra máu mà phun ra một vài viên bằng máu.

Ánh mắt Phan Lâm ngưng đọng.

Nếu tiếp tục chiến đấu như thế này, chỉ sợ rằng máu trong cơ thể của mình sẽ đóng băng mất.

"Chàng trai trẻ, cậu không phải là đối thủ của người đàn ông này đầu, chúng tôi sẽ đối phó với gã ta!"

Ở bên này, Bạch Hỏa với Hắc Hỏa nhìn thấy Phan Lâm liên tục thất bại lui về sau thì lập tức vọt tới, ngăn cản người đàn ông trung niên.

"Trợ giúp đại nhân!"

Ngạo Hoang hét lên, mang theo mọi người vây quanh.

Hai lão già che chở cho Phan Lâm, vừa chiến đấu vừa rút lui, nhưng cũng không thể chống đỡ nổi.

Bọn họ đã tiêu hao quá nhiều trong lúc chiến đấu với Phan Lâm.

Bây giờ lại bị nhiều kẻ mạnh như vậy bao vây tấn công, còn có thuật bằng hàn thuật của người Đại Thành ra tay! Bởi vậy, muốn ngăn cản cũng hết sức khó khăn.

"Không được, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chắc chắn sẽ chết không còn gì để mà nghi ngờ nữa!"

Dịch Minh Thiện nóng nảy, lập tức sử dụng cao thủ Liên minh thương mại bên cạnh mình ra giúp đỡ.

Nhưng đây cũng chỉ như muối bỏ biển, hoàn toàn không thể cứu được tình thế nguy cấp.

"Chàng trai trẻ, cậu vừa mới tiêu hao một lượng rất lớn, hơn nữa cậu lại còn vừa mới đạt được thuật Hỏa Diễm, lực Hỏa Diễm nằm trong tay còn chưa thành thạo thì tất nhiên không phải là đối thủ của thuật bằng hàn của người Đại Thành này rồi, nếu chúng ta cử đầu tiếp như vậy thì chỉ có một con đường chết mà thôi, hiện tại phương pháp để có thể sống sót chỉ có một, chỉ cần cậu đi làm thì chúng tôi sẽ đến để che chở cho cậu!" Bạch Hỏa thấp giọng gào thét!

"Biện pháp gì?"

Phan Lâm ngưng thở trầm giọng hỏi.

"Nuốt chửng dị hỏa!"

Bạch Hỏa quát.

"Cái gì?"

Cả người Phan Lâm ngây ra ngay tại chỗ.

"Chàng trai trẻ, đó là cách duy nhất để đánh bại bọn họ! Cậu dung hợp mồi lửa, mồi lửa vốn ngay trong cơ thể của cậu rồi, vì vậy cậu có khả năng nuốt chửng dị hỏa! Bây giờ cậu lập tức đi nuốt chửng những dị hỏa kia đi, hấp thụ năng lượng dị hỏa kia, cứ như vậy đám cặn bã này cũng không làm gì được cậu!" Bạch Hỏa quát.

Sắc mặt Phan Lâm căng thẳng, cũng không do dự, xoay người chạy về phía những dị hỏa đó.

Người đàn ông trung niên ở bên này cũng nhận ra có điều gì đó không đúng, ngay lập tức gầm lên: "Ngạo Sâm! Nhanh chóng ngăn chặn cậu ta lại! Nhanh lên!"

"Xông lên theo tôi!".

Ngạo Sâm cắn răng, mang theo người xông vào Phan Lâm với ý đồ ngăn lại anh.

Nhưng Phan

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK