Chương 2072: Đừng sợ, có anh đây mà!
"Người Giang Thành?”
Người đàn ông ngồi ở ghế phụ liếc nhìn hai người họ một cái và hỏi: "Các người tìm trưởng môn của chúng tôi làm gì?"
"Hửm? Anh đây là người của phái Cùng Châu hả?" Phan Lâm nhìn lên, cười hỏi.
"Sư huynh của chúng tôi đang hỏi anh mà! Ai cho các người hỏi lại bọn này? Tiểu tử thối, im mồm cho ông, biết điều chút đi, nếu không đừng trách ông đây đánh cho nhừ xương ra đấy!" Người đàn ông ngồi ở ghế lái chỉ tay vào Phan Lâm chửi bới. Tiếp tục ủng hộ team T*amlinh2*47.*com nha !
Thái độ của đối phương xấu xa như vậy làm cho Lý Ái Vân cảm thấy không thoải mái cho lắm.
Nhưng lần này cô đến để nói chuyện làm ăn, đương nhiên là không muốn gây mâu thuẫn với đối phương, thể là cô liền nói nhỏ với Phan Lâm: "Phan Lâm! Anh đừng lên tiếng, để em nói chuyện với bọn họ cho".
"Được rồi!” Phan Lâm gật gật đầu, không thèm tính toán so đo với những người này, nhưng anh nhìn chằm chằm vào tên đó.
"Các vị, thành thực xin lỗi, chồng tôi không hiểu phép tắc lắm, xin các vị đừng trách móc" Lý Ái Vân cười nói: "Tôi xin tự giới thiệu trước. Tôi là chủ tịch của tập đoàn quốc tế Duyệt Nhan ở Giang Thành, tôi là Lý Ái Vân, còn đây là chồng tôi Phan Lâm, lần này đến là muốn thương lượng với trưởng môn về việc thu mua mảnh đất trồng trọt Thanh Lam Hoa, không biết các vị có thể dẫn chúng tôi đi gặp ngày trưởng môn được không?” Nhớ quay lại web t ruyện T amlinh nha !
“Mảnh đất trồng trọt Thanh Lam Hoa?” Người đàn ông sửng sốt.
Chính là mảnh đất sau núi của môn phái chúng ta sao?"
"Không biết đây là đoàn người thứ mấy đến rồi, thú vị đấy."
"Sư huynh, bây giờ sao?”
"Em thấy cô gái đó được phết đấy, hay là dẫn cô ta lên trước?"
"Khà khà..."
Mấy người bọn họ tụm lại thì thầm.
Họ nói chuyện rất nhỏ, nên Lý Ái Vân cũng không nghe thấy gì. Nhưng Phan Lâm lại nghe rất rõ.
Một lúc sau, mấy người bọn họ thương thảo xong thì ai nấy đều cười, chắc chắn là đang quan sát Lý Ái Vân.
Bọn họ sờ sững nhìn Lý Ái Vân, trong tiềm thức lùi lại nửa bước. Tiếp tục ủng hộ team T*amlinh2*47.*com nha !
“Cô Lý Ái Vân đúng không? Cô muốn tìm trưởng môn của bọn tôi đứng chứ? Được! Không thành vấn đề! Vậy đi, cô lên xe với bọn tôi đi! Bọn tôi dẫn cô đi gặp trưởng môn!” Người đàn ông ngồi đằng sau cười hì hì nói, sau đó lật đật xuống xe nhường chỗ cho Lý Ai Vân”. Nhớ quay lại web t ruyện T amlinh nha !
"Thật sao? Thực sự cám ơn các anh rất nhiều!"
Lý Ái Vân rất vui vẻ, lập tức kéo Phan Lâm lên xe.
Nhưng vừa đến gần, hai người bọn họ liền cản Phan Lâm lại. "Ấy ấy ấy, anh làm cái gì vậy?" "Lên xe!"
"Xe nào? Anh coi phái Cùng Châu chúng tôi là nơi nào vậy? Tưởng đây là nơi muốn đến là đến muốn đi là đi sao? Chúng tôi chỉ mời cô Lý Ái Vân đây, còn anh, ở đây ngoan ngoan đợi đi!” Tên đồ đệ đó mắng lia lịa.
Lý Ái Vân nghe thấy thế, vội nói: "Các vị, Phan Lâm không chỉ là chồng mà còn là trợ lý của tôi, anh ấy bắt buộc phải đi, nếu không chúng ta khó thương lượng hợp đồng, xin các vị để anh ấy lên núi cùng tôi"
Sau khi nghe thấy vậy, mấy người bọn họ cau mày, lén nhìn nhau.
Tên sư huynh cười nhạt: "Để hắn ta đi đi, hắn ta cũng chả làm nên cơm cháo gì đâu.”
“Được, vậy anh lên xe đi!” Tên đồ đệ bất đắc dĩ nói.
Hai người lên xe, xe lái về hướng phái Cùng Châu.
Cánh cổng của phái Cùng Châu rất uy nghiêm, đó là hai cánh cổng bằng đồng rất lớn, trên đó có hệ thống cảm biến tự động tiên tiến. Ngay khi ô tô chạy qua, cánh cổng mở ra với tiếng ầm ầm, nhưng đằng sau cánh cổng bằng đồng đó có hơn bốn mươi tên đệ tử canh núi, họ canh gác rất cẩn mật.
"Có vẻ như những người ở phái cùng Châu rất giàu. Ngay cả những đệ tử cũng lại những chiếc Bentley, ô tô con các kiểu. Anh thấy vụ thu mua lần này mà không chi nhiều thì sợ là không lấy nổi mảnh đất này đầu” Phan Lâm nghiêng người nói.
“Đập nồi bán sắt cũng phải lấy bằng được, đây là cơ hội để Duyệt Nhan vùng lên, em không thể bỏ lỡ được!” Lý Ái Vân nói một cách chắc nịch.
Chiếc xe đi vòng vèo, hễ thấy nó đi qua là mấy tên đệ tử đều dừng lại cúi chào.
Có vẻ như địa vị của các sư huynh trên chiếc xe này cũng không hề thấp trong bang Cùng Châu. Rất nhanh chóng, chiếc xe dừng trước một ngôi nhà nhỏ. "Đây là nơi trưởng môn ở sao? Nhìn rất đơn giản mộc mạc." Lý Ái Vân đảo mắt nhìn ngôi nhà, cười nói. "Ai nói với cô đây là nơi trưởng môn chúng tôi ở? Đây là nơi tôi ở!" Tên sư huynh đó đáp.
Lý Ái Vân đơ ra: "Anh gì ơi, đây không phải là nơi trưởng bối của anh ở sao, vậy anh... đưa tôi đến đây làm gì?"
"Ta là đại sư huynh phải cùng Châu này, đề án hợp đồng của cô, thảo luận với tôi trước, nếu tôi thấy phù hợp, mới báo cáo trưởng môn, có hiểu không?”
Tên sư huynh khịt mũi: "Một mình cô vào phòng với tôi ngay! Nhanh lên!"
Nói xong, anh ta ngông nghênh đi về phía trong.
Sắc mặt của Lý Ái Vân đột nhiên thay đổi.
Vào phòng?
Cô đương nhiên biết điều đó có nghĩa là gì.
"Cô gái, cô ngây ra đó làm gì vậy? Mau vào kìa! Cô không muốn bàn chuyện hợp đồng sao" Tên đệ tử bên cạnh cười khì khì nói.
Lý Ái Vân vừa cảm thấy nhục nhã vừa tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu các vị không muốn nói chuyện chân thành, vậy thì bỏ đi, tôi còn có việc, ở ở lại lâu được.”
Nói xong, cô liền kéo Phan Lâm xuống xe, định rời khỏi đây.
Nhưng khi cô chuẩn bị rời đi, bọn đệ tử lập tức ngăn cản hai người lại.
"Sao nào? Coi đây là nhà cô sao? Muốn đến thì đến sao? Hay là cô muốn trêu đùa sư huynh của bọn ta? Mau vào cho bọn tao!” Tên đệ tử chỉ vào nhà hét lên.
"Có vẻ như những người ở phái cùng Châu rất giàu. Ngay cả những đệ tử cũng lại những chiếc Bentley, ô tô con các kiểu. Anh thấy vụ thu mua lần này mà không chi nhiều thì sợ là không lấy nổi mảnh đất này đầu” Phan Lâm nghiêng người nói.
“Đập nồi bán sắt cũng phải lấy bằng được, đây là cơ hội để Duyệt Nhan vùng lên, em không thể bỏ lỡ được!” Lý Ái Vân nói một cách chắc nịch.
Chiếc xe đi vòng vèo, hễ thấy nó đi qua là mấy tên đệ tử đều dừng lại cúi chào.
Có vẻ như địa vị của các sư huynh trên chiếc xe này cũng không hề thấp trong bang Cùng Châu. Rất nhanh chóng, chiếc xe dừng trước một ngôi nhà nhỏ. "Đây là nơi trưởng môn ở sao? Nhìn rất đơn giản mộc mạc." Lý Ái Vân đảo mắt nhìn ngôi nhà, cười nói. "Ai nói với cô đây là nơi trưởng môn chúng tôi ở? Đây là nơi tôi ở!" Tên sư huynh đó đáp.
Lý Ái Vân đơ ra: "Anh gì ơi, đây không phải là nơi trưởng bối của anh ở sao, vậy anh... đưa tôi đến đây làm gì?"
"Ta là đại sư huynh phải cùng Châu này, đề án hợp đồng của cô, thảo luận với tôi trước, nếu tôi thấy phù hợp, mới báo cáo trưởng môn, có hiểu không?”
Tên sư huynh khịt mũi: "Một mình cô vào phòng với tôi ngay! Nhanh lên!"
Nói xong, anh ta ngông nghênh đi về phía trong.
Sắc mặt của Lý Ái Vân đột nhiên thay đổi.
Vào phòng?
Cô đương nhiên biết điều đó có nghĩa là gì.
"Cô gái, cô ngây ra đó làm gì vậy? Mau vào kìa! Cô không muốn bàn chuyện hợp đồng sao" Tên đệ tử bên cạnh cười khì khì nói.
Lý Ái Vân vừa cảm thấy nhục nhã vừa tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu các vị không muốn nói chuyện chân thành, vậy thì bỏ đi, tôi còn có việc, ở ở lại lâu được.”
Nói xong, cô liền kéo Phan Lâm xuống xe, định rời khỏi đây.
Nhưng khi cô chuẩn bị rời đi, bọn đệ tử lập tức ngăn cản hai người lại.
"Sao nào? Coi đây là nhà cô sao? Muốn đến thì đến sao? Hay là cô muốn trêu đùa sư huynh của bọn ta? Mau vào cho bọn tao!” Tên đệ tử chỉ vào nhà hét lên.
"Các người muốn làm gì? Tôi...tôi cảnh cáo ngươi! Nếu các người dám lộn xộn, tôi sẽ lính tuần tra đấy!" Sắc mặt Lý Ái Vân tái nhợt, run rẩy hét lên.
"Tuần tra? Haha, cô gái, đây là bang Cùng Châu, không phải Giang Thành nhà mấy người! Ta khuyên người nên ngoan ngoãn đi, nếu không đừng trách mấy người đàn ông chúng tôi vô lễ với phụ nữ chân yếu tay mềm!"
Tên đệ tử cười khẩy.
Nói xong, người xung quanh bao vây tứ phía.
Lý Ái Vân đã bị sốc và hoảng loạn.
Phan Lâm kéo cô lại, nói nhỏ: "Đừng sợ, có anh đây mà!"
----------------------------