Mục lục
Thần y ở rể – Phan Lâm (full) – Truyện tiểu thuyết tác giả: Không Say
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2027: Bây giờ, tới lượt tôi!

Pháo lớn của nước Anh Hoa cũng không dừng lại, mà nhắm ngay vào Phan Lâm điên cuồng tấn công gần một phút!

Trong phút chốc, sóng lớn ngập trời, sóng cả mãnh liệt.

Nước biển ở vị trí của Phan Lâm giống như bị nổ cạn, cá trong biển lớn đều bị bắn lên giữa không trung.

Một phút sau, cuộc bắn phá mới dừng lại.

Một đống cá tôm trôi nổi trên mặt biển.

Sóng lớn cũng dần dần ngừng lại.

Nhưng mà lại đưa mắt nhìn, hô hấp của tất cả mọi người đều sắp đọng lại.

Chỉ thấy Phan Lâm chắp hai tay sau lưng, vẫn còn đứng ở trên biển. Cả người anh không hề bị tổn thương một chút nào, quần áo cũng không rách, cơ thể không tổn hại. Gần như là không có việc gì, ngạo nghễ mà đứng!

Toàn bộ người nước Anh Hoa cực kì kinh ngạc.

"Nói đùa ư?

"Điều này không có khả năng.” "Anh ta là... yêu quái sao?”

Mọi người trợn mắt há hốc mồm, kinh hãi mà trông lên.

Phan Lâm tiếp tục cất bước đi tới.

Chỉ huy Hideo Ryosuke nào còn dám chần chờ? Lập tức gào thét: “Tiếp tục tấn công! Tiếp tục tấn công cho tôi!”

"Tuân lệnh!”

Đoàng đoàng đoàng...

Những vụ nổ kịch liệt lại bao phủ Phan Lâm lần nữa. Nhưng mà vẫn vô dụng như cũ, Phan Lâm trực tiếp đi ra khỏi phạm vi vụ nổ, đến gần chỗ này. Cạch! Cạch! Cạch! Cạch! Đoàng ...

Trên trăm chiếc máy bay chiến đấu đều nổ súng với Phan Lâm, viên đạn có đường kính 30 mm đánh vào trên người Phan Lâm giống như mưa rơi.

Nhưng Phan Lâm có thân thể của Võ Thần vô cùng cứng rắn, đao thương không làm gì được anh. Những viên đạn này nện ở trên người anh, cũng chỉ bị và thành bột phấn, căn bản không giết được anh.

Vèo! Vào! Vèo...

Lại có mấy chục tên lửa đạn đạo rơi từ trên máy bay chiến đấu xuống, sau đó là những ngọn lửa chợt loé lên.

Toàn bộ mặt biển trực tiếp bị đốt cháy. Cảnh tượng khủng bố như thế đã khiến tiểu đội quay phim bên này bị doạ sợ.

"Bác sĩ Lâm sẽ không bị người nước Anh Hoa giết chết chứ?" Một người phụ nữ trong tiểu đội che miệng, không nhịn được chảy nước mắt, nói.

Mọi người cũng không biết cô ta đang lo lắng cho bác sĩ Lâm, hay là bị cảnh tượng này dọa khóc. "Trông như thế này, đổi lại là ai cũng phải chết... sợ là không cứu nổi bác sĩ Lâm.” Đồng bạn bên cạnh lẩm bẩm nói.

"Làm sao bây giờ? Có quay nữa hay không?” Có người không nhịn được nói.

"Quay! Vì sao lại không quay chứ?”

Đội trưởng tiểu đội cắn răng mà thét lên: “Càng như vậy, chúng ta càng phải thông báo cho mọi người biết bác sĩ Lâm dũng cảm cỡ nào! Bây giờ trên mạng đều đang bôi nhọ bác sĩ Lâm, nói anh là kẻ hèn nhát! Nhưng bọn họ căn bản không hiểu rõ bác sĩ Lâm! Đối mặt với máy bay pháo lớn của nước Anh Hoa, bác sĩ Lâm đều không sợ hãi chút nào, chỉ là một tên Nakagawa tôi, sao bác sĩ Lâm sẽ bị dọa đến mức không dám ứng chiến chứ? Quay! Quay tử tế cho tôi!”

"Vâng!”



Đám người thi nhau gật đầu.

Ngay lúc bọn họ vừa dựng dụng cụ quay phim lên, tất cả mọi người đều choáng váng. Chỉ thấy ở bên trong ánh lửa, đột nhiên có một bóng người xông ra, nhảy lên trên đường ven biển giống như ánh sáng!

Kia rõ ràng là bác sĩ Lâm!

"Nhanh, nhanh chụp hình!”

Đội trưởng tiểu đội quay phim gấp gáp hô. Ống kính lập tức đi theo bóng người bác sĩ Lâm.

"Đây chính là cách chào đón của mấy người sao? Bây giờ, đến lượt tôi!”

Phan Lâm quát lên, tiếng như tiếng sấm, người như chiến thần, trực tiếp rơi lên trên đường ven biển.

Anh đánh một quyền về hướng một cái pháo lớn cao khoảng bốn mét, sức mạnh mênh mông trực tiếp đập cự pháo nát nhừ.

Đám quân lính bên cạnh lập tức giơ súng bắn.

Đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng...

Tiếng súng dày đặc không ngừng vang lên, nhưng đạn bắn vào người chỉ loé lên mỗi tia lửa, căn bản không thể làm anh bị thương được.

Cả người Phan Lâm vọt lên, điên cuồng xông lên giống như gió táp.

Đoàng đoàng đoàng...

Những quân lính này đều bị hai cánh tay của anh đánh bay.

Gần như không ai có thể tiếp nhận một kích của anh được.

Trong chớp mắt, trên trăm tên lính phòng giữ ở đường ven biển đã bị đánh bay, từng người ngã xuống đất ngất đi.

Tút tút tút...

Máy bay chiến đấu bay đến, điên cuồng bắn phá với Phan Lâm.

Phan Lâm hừ lạnh một tiếng, nhắm chuẩn một chiếc máy bay chiến đấu đang bay đến, bỗng nhiên nhảy lên, bay tới phía trên trăm mét, trực tiếp dùng một tay giữ lại một cái cánh của máy bay chiến đấu, sau đó bỗng nhiên hướng quăng về phía mặt đất.

Vèo vèo vèo vèo!!

Máy bay chiến đấu rơi xuống theo hình xoắn ốc, nện lên trên pháo đài to lớn phía dưới, cùng nhau nổ tung với cả pháo đài.

Tất cả mọi người đều sợ ngây người. "Tay không... Bắt máy bay chiến đấu?” "Anh ấy thật là người sao?”

Tiểu đội quay phim thì thào mà nói, ánh mắt của ai nấy cũng đều đờ đẫn.

----------------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK