Mục lục
Thần y ở rể – Phan Lâm (full) – Truyện tiểu thuyết tác giả: Không Say
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2059: Bảo anh ta đến gặp tôi

Hai người không hề sợ hãi.

Trong mắt bọn họ, giết loại người như Phan Lâm dễ như trở bàn tay.

Phan Lâm đích thân dẫn đường, chắc chắn sẽ không có bẫy.

Nếu như người này dám làm loạn, bọn họ chỉ cần giữ chặt Phan Lâm, dùng anh làm lá chắn.

Hơn nữa, bọn họ cũng không nghĩ rằng Phan Lâm có thể ra tay với họ, dù sao bọn họ cũng là những cường giả của nhà họ Kiều!

Là những cao thủ được đánh giá là giỏi nhất vùng!

Sao có thể sợ hãi trước những người dân bình thường được cơ chứ?

Hoặc có thể tên bác sĩ Lâm này cũng có chút thủ thuật. Nhưng trong mắt bọn họ, loại võ thuật y học kia chỉ là loại tà môn dị giáo trong tam giác cửu lưu.

Phan Lâm uống cạn trà trong chén, đứng thẳng dậy đi về phía sau căn phòng.

Trong trang viên của phòng khách có một lối đi bí mật, mở nền nhà ra, móc vài viên gạch lên lập tức xuất hiện một cánh cửa såt.

Mở cánh cửa sắt ra, thứ hiện ra trước mắt hai người là một chiếc cầu thang dẫn xuống lòng đất.

Tiểu nhân đúng là tiểu nhân, chỉ biết đào lỗ chuột, không dám gặp người khác” Kiều Đức Trọng nhún vai nói.

“Hai người chê cười rồi, tuy thứ này đúng là có hơi khó nói, như lại dùng rất tốt, nếu không tôi cũng chẳng dễ dàng vượt qua mỗi khi gặp rắc rối như vậy.”

Phan Lâm nhẹ giọng nói rồi tiếp tục cất bước.

“Anh xây chỗ này để nhốt cậu chủ nhà chúng tôi sao? Cũng đúng, nếu như đổi thành một nơi bình thường thì anh đã không giam giữ nổi cậu ấy, chúng tôi có thể dễ dàng đưa cậu ấy đi. Hơn nữa, nếu nói anh xây chỗ này để nhốt người, còn không bằng nói anh xây chỗ này để giấu người”

Phan Lâm không lên tiếng phản bác. Bọn họ xuống bậc cầu thang và đi qua một dãy hành lang dài.

Tòa nhà này tuy được xây dựng dưới lòng đất nhưng trang trí vô cùng xa hoa, có đầy đủ tiện nghi. Hơn nữa phía trên hành lang vô cùng rộng rãi, không những không làm cho người ta cảm thấy bức bách mà ngược lại còn rất sáng sủa, giống như đang đi trong hành lang của một khách sạn hạng sang vậy.

Ở chính giữa toà nhà dưới lòng đất ấy là một phòng nghỉ cực kỳ rộng lớn.

Trong phòng nghỉ có đầy đủ tất cả thiết bị, từ giá sách chất đầy thể sách đến bàn bi-a, rạp chiếu phim cá nhân, máy tập thể hình, thậm chí còn có một cái máy làm đồ ăn vặt cỡ vừa...

Có vài bóng người đang ngồi ở đấy.

Có người đọc sách, có người chơi bi-a, còn có người lại ngồi trước quầy bar chờ bartender pha cocktail cho họ.

Kiều Tín Mạnh cũng ở đấy.

Nhưng dường như anh ta lại vô cùng khó chịu, liên tục hét: “Mau thả tôi ra! Bảo tên bác sĩ Lâm của các người lăn đến đây, nói cho anh ta biết nếu còn không thả ông đây ra, nhà họ Kiều chúng tôi sẽ đuối cùng giết tận Tập đoàn Dương Hoa của các người, phân tên bác sĩ Lâm đó thành trăm ngàn mảnh”

Kiều Tín Mạnh không ngừng kêu la inh ỏi, điên cuồng xô đổ mọi thứ trong phòng nghỉ, hất bàn lật ghế. Nhưng tuyệt nhiên không một ai quan tâm đến những hành vi điên rồ của anh ta.

Bởi vì ở đây không có ai canh gác.

Điều này khiến Kiều Tín Mạnh càng thêm bực bội.

Từ khi anh ta được đưa tới đây, không ai để ý tới anh ta. Anh ta gọi trời không nghe gọi đất không thấu.

Đặc biệt là những người kỳ lạ ở bên cạnh anh ta, ai nấy đều chỉ lo việc riêng của mình, hoàn toàn xem anh ta như không khí.

“Này, anh không nghe tôi nói gì sao? Bác sĩ Lâm đầu rồi? Mau bảo anh ta thả tôi ra!” Kiều Tín Mạnh bước đến bàn bi-a và hét vào mặt hai người đang chơi bi-a.

Nhưng cả hai vẫn phớt lờ anh ta và tiếp tục chơi một cách thản nhiên.

Điều này khiến Kiều Tín Mạnh phát cáu.

“Khốn kiếp!”.

Anh ta lật tung bàn bi-a.

Đùng!

Bàn bi-a đổ rầm trên mặt đất, những quả bóng bi-a ào ạt lăn xuống đất.

Cảnh tượng vô cùng hỗn loạn. Hai người đang chơi bi-a đột nhiên dừng lại, đột ngột giương mắt nhìn Kiều Tín Mạnh.

Kiều Tín Mạnh bị khí thế của hai người kia làm cho hoảng sợ, không khỏi lùi lại hai bước nuốt nước miếng, nhưng ngay sau đó lại cứng rắn trở lại, hừ lạnh nói:

“Nhìn cái gì mà nhìn? Đồ chó chết! Không biết tôi là ai sao? Tôi nói cho anh biết, ông đây tên là Kiều Tín Mạnh, là cậu chủ của nhà họ Kiều. Có tin chỉ với một cú điện thoại ông đây có thể huỷ hoại cả nhà anh không hả?

Nhưng dường như đối phương không nghe lọt tai lời Kiều Tín Mạnh, anh ta trực tiếp vung tay, chuẩn bị ra tay. "A!"

Kiều Tín Mạnh hoảng hốt.



Tuy rằng anh ta cũng có chút võ công, nhưng lúc này anh ta hoàn toàn sợ hãi trước khi thể của đối phương, vốn dĩ không dám đánh trả.

Nhưng đúng lúc này, người phụ nữ ngồi đọc sách trong góc phòng lại đột nhiên hét lên: “Dừng tay lại!” Cả hai người đứng hình và lần lượt nhìn về cô gái ấy.

Nhưng người phụ nữ ấy vẫn dán mắt vào quyển sách trong tay, không buồn ngẩng đầu lên, nói: “Đừng làm loạn, bác sĩ Lâm đến rồi!”.

“Cái gì? Bác sĩ Lâm?”

Kiều Tín Mạnh sững sờ, vội vàng nhìn về phía cánh cửa.

Anh ta nhìn thấy Phan Lâm bước nhanh vào phòng nghỉ, Kiều Trung Bảo và Kiều Đức Trọng cũng đến.

Kiều Tín Mạnh vui mừng khôn xiết, nhìn thấy hai người đó xúc động đến mức run rẩy, nước mũi chảy ròng ròng.

"Ông Bảo, ông Trọng, cuối cùng mọi người cũng đến rồi!”

Anh ta lao tới và hét ầm lên: “Mau đưa tôi đi đi! Còn nữa, giết chết tên bác sĩ Lâm này cho tôi, giết chết anh ta, giết chết anh ta ngay tức khắc!”

Hai người đó nhìn Kiều Tín Mạnh, thấy toàn thân anh ta không có vết sẹo và cũng không bị hành hạ, họ thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Những người còn lại đâu?”

Nhưng người phụ nữ ấy vẫn dán mắt vào quyển sách trong tay, không buồn ngẩng đầu lên, nói: “Đừng làm loạn, bác sĩ Lâm đến rồi!”.

“Cái gì? Bác sĩ Lâm?”

Kiều Tín Mạnh sững sờ, vội vàng nhìn về phía cánh cửa.

Anh ta nhìn thấy Phan Lâm bước nhanh vào phòng nghỉ, Kiều Trung Bảo và Kiều Đức Trọng cũng đến.

Kiều Tín Mạnh vui mừng khôn xiết, nhìn thấy hai người đó xúc động đến mức run rẩy, nước mũi chảy ròng ròng.

"Ông Bảo, ông Trọng, cuối cùng mọi người cũng đến rồi!”

Anh ta lao tới và hét ầm lên: “Mau đưa tôi đi đi! Còn nữa, giết chết tên bác sĩ Lâm này cho tôi, giết chết anh ta, giết chết anh ta ngay tức khắc!”

Hai người đó nhìn Kiều Tín Mạnh, thấy toàn thân anh ta không có vết sẹo và cũng không bị hành hạ, họ thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Những người còn lại đâu?”

Kiều Đức Trọng lập tức hỏi tiếp. “Đang ở trong căn phòng này ạ!” Phan Lâm tìm một chỗ ngồi bất kỳ và ngồi xuống.

"Gọi bọn họ ra đây, còn nữa, anh cũng lập tức đi cùng với chúng tôi, gia chủ nhà chúng tôi muốn nói chuyện với anh!”

“Nếu gia chủ nhà các người muốn tìm tôi để nói chuyện thì bảo ông ấy tự mình đến tìm tôi đi! Tôi không rảnh mà chạy đi gặp ông ta đâu!”

“Anh nói cái gì?”

Hai người họ giường đôi mắt đầy sát khí lên nhìn chằm chằm.

----------------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK