Chương 1986: Tôi cũng phải đánh một cách nghiêm túc
Takahashi Imura trực tiếp bị đánh ngã xuống tầng, toàn bộ tầng lầu đều bị đập nát. Hiện trường là một mớ hỗn độn và tan vỡ. Có vẻ như toàn bộ khách sạn đã rung chuyển.
Khi những người đi ngang qua ở bên ngoài nghe thấy tiếng động lớn này thì lập tức sợ hãi chạy trốn hoặc báo cảnh sát.
Trong phòng, tất cả các ninja đã lấy lại tinh thần. Lúc này, một số ninja vội vã chạy đến bên cạnh Takahashi Imura và thì thầm bằng tiếng Anh Đào: "Thầy, thầy không sao chứ?”
"Chuyện này vẫn chưa thể làm thầy bị thương được” Takahashi Imura đứng dậy với dáng vẻ đầy tức giận.
Cùng lúc đó, những ninja còn lại đã lao về phía Phan Lâm. Bọn họ đồng loạt cùng nhau rút kiếm ninja ở sau lưng ra, cứ giống như răng nanh của con rắn có độc đang bổ về phía Phan Lâm.
Tốc độ của những ninja này rất nhanh. Hơn nữa, bọn họ còn xuống tay một cách hung hăng và nhanh chóng, nếu là người bình thường thì nhất định là không thể phản ứng kịp.
Tuy nhiên, Phan Lâm đứng ở xa xa, tựa như núi Thái Sơn, tráng lệ mà bất động. Anh cứ như vậy mà đứng chờ mấy thanh kiếm ninja kia chém đến, sau đó anh cũng chỉ nhấc một ngón tay về bốn phía.
Bang! Bang! Bang! Bang!... Tất cả kiếm ninja đều bị một ngón tay cắt đứt. "Cái gì?". Tất cả các ninja đều trợn tròn mắt. Nhưng bọn họ cũng chỉ biết nhìn Phan Lâm dùng một ngón tay chỉ ra một lần nữa.
Mỗi một lần chỉ ra như vậy, đầu ngón tay của anh đều phát ra một nguồn năng lượng tinh khiết và bí ẩn, tựa như viên đạn đánh vào người đám ninja này.
Trong chốc lát, tất cả ninja đến gần đều bị đóng định tại chỗ. Có vẻ như, bọn họ đều bị ấn nút tạm dừng, cho nên không thể nhúc nhích được dù chỉ là nửa bước.
"Sao vậy?" Takahashi Imura cũng tỏ ra sửng sốt. “Điểm huyệt trên không sao?” Mặc dù đầu của ông Trần đã bị thương nhưng ông ta vẫn cố hét lớn.
"Là thần công điểm huyệt của đất nước mấy người sao? Trước kia tôi cũng từng thấy qua, nhưng có thể trong thời gian ngắn như vậy điểm vào huyệt đạo nhiều học trò của tôi thì đây đúng không phải là chuyện mà một người bình thường có thể làm được. Bác sĩ Lâm, xem ra cậu còn mạnh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của tôi Takahashi Imura trầm giọng nói.
"Cũng chỉ là một chút thủ đoạn nhỏ mà thôi. Tuy nhiên, để đối phó với ông thì đúng là còn dư sức” Phan Lâm nói.
"Thật kiêu ngạo”
Takahashi Imura chợt trở nên giận dữ, hai mắt đỏ lên. Mà người ông ta lại nhảy lên cao, thân hình của ông ta lại biến mất không thấy đâu một lần nữa.
Phan Lâm nhắm mắt. Sau đó anh cũng nhẹ nhàng nhảy lên cao, thân thể của anh cũng đột nhiên biến mất.
"Bọn họ đã đi đâu?" Lưu Bảo Nam cảm thấy vô cùng kinh ngạc mà nghẹn ngào hỏi.
"Bọn họ vẫn đang ở trong căn phòng này. Tuy nhiên, vì tốc độ quá nhanh cho nên với cặp mắt thường của chúng ta thì không thể theo kịp bọn họ được. Vì vậy, trong bọn họ mới giống như là đã biến mất” Ông Trần cúi mặt rồi khàn khàn nói: "Thực lực của hai người này... Thật là kinh khủng”
“Ông Trần, ông không sao chứ?” Nông Minh Chiến hết một tiếng.
"Tôi không quan trọng... Nhưng không biết vị bác sĩ Lâm này có thể chống đỡ được thế công của Takahashi Imura hay không?” Ông Trần cúi mặt mà lo lắng nói.
"Hy vọng cậu ta có thể tiếp tục kiên trì." Nông Minh Chiến hít một hơi thật sâu. Lúc này, trong ảnh mắt của ông ta cũng lộ ra vẻ lo lắng.
Tuy khi Phan Lâm giao thủ với Takahashi Imura thì có vẻ như là đang chiếm một chút ưu thế, nhưng bản thân Takahashi Imura lại không hề bị tổn thương gì. Ông ta còn không hề cảm thấy đau hay ngứa. Vì thế, trước mắt xem ra, Phan Lâm cũng không chiếm được tiện nghi cho lắm.
Mà cứ liên tiếp phải chịu những mất mát nhỏ từ Takahashi Imura, dần dần chuyện này sẽ trở nên nghiêm trọng hơn.
Một khi các vị ninja trở nên nghiêm túc... Điều gì khủng khiếp sẽ xảy ra đây?
Tuy hai người bọn họ vẫn đang ở trong phòng, nhưng mọi người căn bản là không nhìn thấy bóng dáng của hai người đầu. Bọn họ cũng chỉ có thể nghe thấy những tiếng va chạm kỳ dị cứ được phát ra từng đợt trên không trung mà thôi.
Sau đó, các bức tường sụp đổ, kính vỡ, tất cả đồ nội thất trong nhà đều bị nghiền nát. "Nhanh lùi ra bên ngoài đi." Ông Trần vội vàng quát lớn. Lưu Bảo Nam cũng không dám chậm trễ. Anh ta vội vàng đỡ Nông Minh Chiến lui ra ngoài.
Cô gái tóc ngắn bên này cũng cố gắng chịu đựng nỗi đau dữ dội truyền đến từ cánh tay, mà vội vàng đỡ ông Trần ra khỏi phòng.
Nhưng ngay khi có một vài người vừa chạy ra khỏi phòng... Âm ầm! Một tiếng động lớn phát ra.
Ngay sau đó, bọn họ lập tức nhìn toàn bộ những vách tường rất dày ở bên cạnh mình đột nhiên vỡ tan, tiếp theo là có hai bóng người bay ra.
Trong đó, có một bóng người đang dùng tay để ấn một bóng người khác và hung hăng đập vào hành lang.
Vì mặt đất ở phía hành lang khá dày, cho nên chỗ này vẫn chưa bị sụp độ. Nhưng sức mạnh vô cùng. lớn đó cũng khiến cho cả hành lang xuất hiện rất nhiều vết nứt.
Mọi người đều tỏ ra hoảng sợ. Đợi đến khi bọn họ có thời gian để nhìn lại thì mới phát hiện ra, người đang nằm trên mặt đất chính là Takahashi Imura.
Phan Lâm để một chân giẫm lên ngực Takahashi Imura và dùng một tay bóp chặt cổ của ông ta và ấn chặt ông ta trên mặt đất đến mức không thể đứng dậy.
"Chuyện này... Chuyện này là không thể” Ông Trần trợn mắt há hốc mồm, một lần nữa ông ta lại cho rằng mình đang gặp ảo giác. Những người còn lại cũng tỏ vẻ không thể tin được. Phan Lâm vậy mà có thể áp chế một ninja cấp cao sao? Chẳng lẽ Takahashi Imura này lại không phải là đối thủ của Phan Lâm sao? Lúc này, Phan Lâm vung nắm đấm lên hung hăng đánh về phía Takahashi Imura. Trên nắm đấm của anh ẩn chứa một sức lực vô cùng khủng khiếp. Ầm ầm! Một quyền này đã trực tiếp đánh vào đầu Takahashi Imura.
Mà trong nháy mắt, thân thể của Takahashi Imura đột nhiên nổ tung và làm tràn ra rất nhiều khói trång.
Đợi khói trắng tan đi. Lúc này, mọi người mới phát hiện trong tay Phan Lâm chỉ có một "Takahashi Imura" đột nhiên biến thành một khối gỗ.
"Đây là thuật thế thân mà các ninja hay dùng sao?" Ông Trần nhịn không được mà lên tiếng. Vèo vèo vèo vèo... Tiếng không khí bị cắt đứt chợt vang lên.
Bước đi của Phan Lâm cũng vội vàng hơn một chút. Mà những người vừa chạy trốn cũng lập tức nhìn thấy một lượng phi tiêu dày đặc đang nhanh chóng giống như mưa lớn mà đâm vào chỗ anh vừa đứng.
Nếu là người hơi chậm một cước, chỉ sợ là người đó đã bị đâm thành một cái tổ ong rồi. Phan Lâm nghiêng đầu nhìn.
Takahashi Imura dùng hai chân đứng trên vách tường mà dính như nhện. Ông ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phan Lâm. Không biết từ khi nào, trong tay ông ta đã xuất hiện một thanh kiếm ninja màu đỏ máu.
“Đúng là có chút năng lực. Thật không thể ngờ được mặc dù tuổi của cậu không lớn nhưng cậu lại có thực lực như vậy. Nếu đã vậy, tôi cũng phải đánh một cách nghiêm túc rồi.”
Nói xong, ông ta lập tức hét lớn: "Kiếm ninja! Lôi điện ngục trảm”
Âm!
Trên thanh kiếm ninja màu đỏ máu đó phát ra một dòng điện rất đáng sợ. Theo động tác của Takahashi Imura, nó đã bao trùm lên cả người Phan Lâm.Tia chớp đáng sợ đó trông giống như một tấm lưới lớn. Bất cứ vật nào chạm vào nó đều sẽ bị nổ tung, uy lực cực kỳ kinh người.
Những Phan Lâm lại không hề tỏ ra sợ hãi chút nào. Anh lập tức trở tay và dùng một tay hung hăng chạm vào đường kiếm.
"A?"
“Bác sĩ Lâm, anh làm gì vậy?”
"Không!"
Tất cả mọi người đều cảm thấy sợ hãi.
Đối mặt với một cú đánh đáng sợ của Takahashi Imura, Phan Lâm vậy mà lại không né tránh. Ngược lại, anh còn lấy thân thể máu thịt của mình mà cứng rắn động vào lưỡi kiếm của đối phương.
Không phải là anh đang tự mình đi tìm cái chết sao? Tuy nhiên, giây tiếp theo, một cảnh không thể tin được đã xuất hiện. Loảng xoảng!
Cánh tay và thanh kiếm ninja đó hung hăng đụng vào nhau, tia chớp lập tức bị vỡ thành nhiều vụn và văng ra, giống như tia lửa. Ngay sau đó, thanh kiếm ninja màu đỏ máu đó đã bị Phan Lâm đánh gãy.
Ngược lại, cánh tay của Phan Lâm không hề có đến một vết thương nào... "Chuyện này." Mọi người đều trợn tròn mắt.
Và ngay sau đó, bọn họ lại nhìn Phan Lâm trở tay rồi tung ra một quyền và đập thẳng vào ngực Takahashi Imura.
Ầm ầm!
Takahashi Imura phun ra một ngụm máu tươi ngay tại chỗ và bị đánh bay ra ngoài, đập vỡ bảy bức tường rồi ngã xuống một đống phế liệu.
"A?"
“Bác sĩ Lâm, anh làm gì vậy?”
"Không!"
Tất cả mọi người đều cảm thấy sợ hãi.
Đối mặt với một cú đánh đáng sợ của Takahashi Imura, Phan Lâm vậy mà lại không né tránh. Ngược lại, anh còn lấy thân thể máu thịt của mình mà cứng rắn động vào lưỡi kiếm của đối phương.
Không phải là anh đang tự mình đi tìm cái chết sao? Tuy nhiên, giây tiếp theo, một cảnh không thể tin được đã xuất hiện. Loảng xoảng!
Cánh tay và thanh kiếm ninja đó hung hăng đụng vào nhau, tia chớp lập tức bị vỡ thành nhiều vụn và văng ra, giống như tia lửa. Ngay sau đó, thanh kiếm ninja màu đỏ máu đó đã bị Phan Lâm đánh gãy.
Ngược lại, cánh tay của Phan Lâm không hề có đến một vết thương nào... "Chuyện này." Mọi người đều trợn tròn mắt.
Và ngay sau đó, bọn họ lại nhìn Phan Lâm trở tay rồi tung ra một quyền và đập thẳng vào ngực Takahashi Imura.
Ầm ầm!
Takahashi Imura phun ra một ngụm máu tươi ngay tại chỗ và bị đánh bay ra ngoài, đập vỡ bảy bức tường rồi ngã xuống một đống phế liệu.
Ông Trần, Nông Minh Chiến, cô gái tóc ngắn và Lưu Bảo Nam không nhịn được mà vô tình trợn mắt há mồm. Tất cả bọn họ đều đang trừng to hai mắt mà ngây ngốc nhìn tất cả những chuyện này.
Ai có thể đoán được, thực lực của Phan Lâm lại không hề thua kém Takahashi Imura, thậm chí... Một quyền là có thể nghiền nát ông ta.
"Cơ thể của cậu... Vậy mà đã đạt đến cảnh giới bất khả xâm nhập. Cậu... Sao cậu có thể làm được chuyện này? Sao cậu lại có thể làm được chứ? Rõ ràng cậu vẫn còn trẻ như vậy, nhưng sao lại có thân thể trong truyền thuyết chứ?”
Takahashi Imura đã phải rất khó khăn mới có thể bò ra khỏi đống đổ nát. Ông ta đã ý thức được, người thanh niên này có được thân thể võ thần trong truyền thuyết. Cơ thể võ thần bất khả xâm nhập, sự tồn tại của anh chính là vô địch...
----------------------------