Mục lục
Thần y ở rể – Phan Lâm (full) – Truyện tiểu thuyết tác giả: Không Say
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1473: Em có lựa chọn càng tốt hơn

 

“Bác sĩ Lâm biết hôn lễ của sơn trang tôi

sao? Không lẽ... Anh cũng được mời?” Tân

Tuấn Minh thất thân hỏi.

 

“Hình như câu hỏi của anh hơi nhiều?”

Ánh mắt Phan Lâm phát lạnh.

 

Toàn thân Tần Tuấn Minh run lên, vội

đáp: “Tôi không hỏi, tôi không hỏi, bác sĩ

Lâm, anh đừng tức giận mà.”

 

“Câu hỏi của tôi anh còn chưa trả lời!”

 

“Ách... Thực ra cũng không có gì, chỉ là

tôi... Tôi muốn khiến bọn họ nhìn tôi với cặp

mắt khác xưa, tôi muốn đám anh cả của tôi...

Không dám coi thường tôi nữa, tôi muốn

khiến đám người mắt chó nhìn người thấp

biết, cho dù tôi là con riêng, tôi cũng mạnh

hơn bọn họ!” Tân Tuân Minh âm thầm nghiến

răng, trong mắt đều là phẫn nộ.

 

“Mạnh hơn bọn họ? Anh cưới Lý Ái Vân,

thì có ý nghĩ mạnh hơn bọn họ sao? Đây là

đạo lý gì?” Phan Lâm không thể lý giải rồi.

 

“Toàn thế giới đều biết bác sĩ Lâm nhìn

trúng Lý Ái Vân, nhưng đến bây giờ còn chưa

có lấy cô ấy qua cửa, nếu tôi có thể lấy Ái

Vân, thì không phải cướp người từ tay bác sĩ

Lâm sao? Ngay cả phụ nữ của bác sĩ Lâm tôi

đều dám cướp, còn cướp tới tay, đây chính là

bản lĩnh rất lớn, tất nhiên là bọn họ sẽ nhìn

tôi với cặp mắt khác xưa. Trùng hợp là tôi và

Ái Vân là bạn học cũ, cho nên tôi muốn lợi

dụng tầng quan hệ này bắt lấy Ái Vân, chứng

minh mình!” Tân Tuấn Minh cúi thấp đầu, cẩn

thận nói.

 

Phan Lâm nghe thấy thế, có chút dở

khóc dở cười.

 

Trên đời này còn có người ngu ngốc như

vậy sao?

 

Lý Ái Vân ở bên cạnh cũng không biết nói

gì cho phải.

 

“Xem ra vẫn là tôi làm phiền Ái Vân rồi...

Một khi đã như vậy, vậy người kia là sao đây?

Anh ta là người của sơn trang Huyết Kiếm

à?” Phan Lâm chỉ người đàn ông đeo mặt nạ

trên đất.

 

“Anh ta là phạm nhân của sơn trang!”

 

“Phạm nhân?”

 

“Đúng vậy, tôi thả anh ta ra, cũng dựa

theo sách cổ trong sơn trang dùng mấy vị kỳ

hoa dị thảo điều chế dược vật cho anh ta,

khiến anh ta biến thành người bất tử, tôi biết

nếu đến đây cướp người, khó tránh khỏi việc

sinh ra xung đột với bác sĩ Lâm, cho nên tôi

chuẩn bị đòn sát thủ, nhưng mà y thuật của

bác sĩ Lâm quá cao, từ xưa tới nay, thiên hạ

vô song, là tôi có mắt không tròng, không

 

biết chuyện này, bác sĩ Lâm thứ tội, thứ tội!”

 

Tân Tuấn Minh vội vàng vuốt mông ngựa.

 

“Trong sách cổ của sơn trang Huyết

Kiếm anh còn có phương thuốc chế tạo

người bất tử sao?” Phan Lâm vô cùng kinh

ngạc.

 

“Có! Đương nhiên là có! Sơn trang Huyết

Kiếm chúng tôi là gia tộc tôn tại mấy trăm

năm, ở cổ đại đã rất có thế! Phương thuốc

mà chúng tôi nắm giữ đều là từ cổ truyền tới

nay, nghe nói phương thuốc này đạt được

trong tay Ma Giáo cổ đại, tuy tác dụng phụ

rất lớn, di chứng không thể xử lý, nhưng

mang đến uy lực khiến người ta không thể

tưởng tượng nổi.” Tân Tuấn Minh nói xong,

lập tức tháo mặt nạ của người đàn ông trên

đất ra.

 

Chỉ trong nháy mắt, gương mặt mọc đầy

mủ xuất hiện trong mắt mọi người.

 

Gương mặt đầy mủ này, đều là tác dụng

phụ của thuốc.

 

“Oal"

 

Rất nhiều người chỉ nhìn một cái, liền ghê

tởm ói ra.

 

Lý Ái Vân cũng sợ tới mức thét chói tai,

vội vàng nhắm mắt, gương mặt tái nhợt,

thiếu chút nữa nôn mửa.

 

“Người này là kẻ địch phái tới sơn trang

tôi làm gián điệp, bị sơn trang tôi bắt lấy, còn

nhốt trong nhà giam, tôi lừa gạt anh ta, nói

giúp tôi cưới Lý Ái Vân, tôi sẽ thả anh ta đi,

cũng lén cho anh ta uống thuốc, hứa hẹn

chuyện này thành sẽ cho anh ta thuốc giải,

không ngờ cuối cùng anh ta vẫn không phải

là đối thủ của bác sĩ Lâm.” Tần Tuấn Minh

nói.

 

“Anh ta là người của phái nào?”

 

“Không rõ lắm, đã ở nhà lao của sơn

trang chúng tôi nhiêu năm, thấm vấn kiểu gì

cũng không được, tôi đã sắp xếp kế hoạch

đưa anh ta ra.” Tân Tuấn Minh thành thật nói.

 

Phan Lâm im lặng gật đầu, sau đó thản

nhiên nói: “Tôi hiểu được, nếu chuyện này

anh chỉ có mục đích đấy, được rôi, tôi sẽ tha

cho anh một mạng.”

 

“Cảm ơn bác sĩ Lâm, cảm ơn, bác sĩ Lâm,

vậy tôi đi trước, cáo từ, cáo từ...” Tân Tuấn

Minh kích động nói, sau đó xoay người rời đi.

 

“Đứng lại, tôi có nói cho anh đi sao?”

Phan Lâm mở miệng nói.

Tần Tuấn Minh khóc không ra nước mắt:

“Bác sĩ Lâm, anh... Anh còn muốn làm gì?”

 

Chỉ thấy Phan Lâm nháy mắt với người

bên cạnh, lạnh nhạt nói: “Dẫn anh ta đi

xuống, trông chừng trước, đợi tôi trở lại lại xử

lý!”

 

“Dạ, thưa thầy!”

 

Hà Vĩ Hùng gật đầu, lập tức sắp xếp

người đi tới chỗ Tân Tuấn Minh.

 

“Ngoài ra gọi người theo dõi anh ta, bây

giờ tôi phải đến sơn trang Huyết Kiếm xem,

về chuyện sơn trang Huyết Kiếm, tôi sẽ hỏi

người này! Đừng để anh ta gặp chuyện

không may, hiểu chưa?”

 

“Yên tâm đi thầy, tôi nhất định sẽ trông

coi cẩn thận.”

 

“Ừm, bảo người thu dọn nơi này đi.”

Phan Lâm nói, rồi đi về phía Lý Ái Vân

đang run lẩy bẩy.

 

“Ái Vân, thế nào? Không sao chứ?” Phan

Lâm cười nói.

 

“Không sao... Cảm ơn anh, chủ tịch

Lâm” Lý Ái Vân cẩn thận nói, nhưng sắc mặt

vẫn tái nhợt.

 

“Không sao là tốt rồi, anh thấy khí sắc

em vẫn không được tốt cho lắm, còn cần

điều trị nhiêu hơn, lát nữa anh sẽ kê chút

thuốc cho em, em uống đúng hạn.” Phan

Lâm cười nói.

 

Lý Ái Vân nhìn anh một cái, trong mắt lộ

vẻ phức tạp.

 

Cô cắn cánh môi anh đào, giống như

muốn nói gì đó.

 

Phan Lâm vẫn chưa phát hiện, dặn dò vài

câu rồi chuẩn bị rời đi.

 

“Chủ tịch Lâm, đợi một lát!” Bỗng nhiên

Lý Ái Vân kêu lên.

 

“Làm sao vậy?” Phan Lâm nghiêng đầu

hỏi.

 

“Anh... Vì sao lại... Đối xử với tôi tốt như

thế? Rốt cuộc là anh... Nghĩ như thế nào?” Lý

Ái Vân nghiến răng một cái, nổi lên dũng khí

hỏi.

 

Những lời này vang lên, lúc này Phan

Lâm ngây ngẩn cả người.

 

Anh cũng không dự đoán được Lý Ái Vân

sẽ hỏi vấn đề này, ánh mắt lập tức nhìn chằm

chằm Lý Ái Vân, mãi mà không biết nên nói

gì.

 

Lý Ái Vân hơi khẩn trương, nhưng không

thể nói rõ vì sao lại khẩn trương.

Nhưng mà hiện giờ cô rất sợ Phan Lâm

mở miệng nói, vội vàng kêu lên: “Chủ tịch

Lâm, nếu anh không muốn nói thì đừng nói!”

 

“Anh có thể nói.” Phan Lâm nói.

 

“Bỗng nhiên tôi không muốn nghe, thật

xin lỗi!” Lý Ái Vân bối rối nói.

 

Phan Lâm ngẩn ra, nhưng rất nhanh anh

hiểu ra.

 

Lý Ái Vân sợ Phan Lâm đột nhiên chọc

thủng tâng cửa sổ này.

 

Nếu là như vậy, cô không biết nên đối

mặt với chủ tịch Lâm thế nào, cũng không

biết nên đối mặt với Phan Lâm thế nào.

 

Nhưng mà đã đến nước này, Phan Lâm

thật sự cũng muốn biết thái độ của Lý Ái Vân

đối với bác sĩ Lâm.



“Thực ra em có thể không cần ở bên

Phan Lâm nữa, em muốn ly hôn, anh tin

Phan Lâm sẽ đồng ý!” Phan Lâm nói.

 

“Chủ tịch Lâm, anh... Anh có ý gì?” Lý Ái

Vân bất chợt ngẩng đầu, trong đôi mắt có

chút phức tạp, cũng có chút phẫn nộ.

 

“Anh chỉ muốn nói, em có lựa chọn càng

tốt hơn.” Phan Lâm lạnh nhạt nói.

 

Lý Ái Vân im lặng, hai tay nắm chặt lại.

 

Ai cũng không rõ trong lòng cô suy nghĩ

chuyện gì, cô chỉ cúi thấp đầu, giống như

đang nghĩ gì đó.

 

Một lát sau, cô hít sâu một hơi, xoay

người tránh ra.

 

Cô lựa chọn trốn tránh.

 

Có lễ, cô cũng không có đáp án.



Những lời này của Phan Lâm, thực ra lọt

vào tai bất kỳ người phụ nữ nào, đều gần như

là tỏ tình.

 

Phan Lâm cũng biết rõ.

 

Anh cũng muốn biết Phan Lâm sẽ lựa

chọn thế nào.

 

Lúc này cửa mở ra, một chiếc xe lái vào,

Hàn Long ra khỏi xe, bước nhanh tới bên

cạnh Phan Lâm, nhỏ giọng nói:

 

“Chủ tịch Lâm, xe chuẩn bị xong rồi!”

 

“Được, bây giờ xuất phát đến thành phố

Thanh Nguyên đi."

 

Phan Lâm nói, chui thẳng vào trong xe.

----------------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK