Mục lục
Thần y ở rể – Phan Lâm (full) – Truyện tiểu thuyết tác giả: Không Say
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1190: Cậu là cái thá gì chứ

Rầm!

Cửa trong một gian phòng nào đấy bị đá
mạnh ra.

Sau đó đám Phương sư tỷ nối đuôi nhau
mà vào, bao vây lấy Tiêu Tiến Đạt đang sắc
thuốc.

Tiêu Tiến Đạt hơi ngẩn ra, nhìn mọi người.

“Các vị sư huynh sư tỷ có chuyện gì
sao?” Tiêu Tiến Đạt hỏi.

Phương sư tỷ lập tức xông lên, nắm lấy
áo Tiêu Tiến Đạt, phân nộ gầm thét: “Tên ngu
ngốc này, cậu có biết cậu đang làm gì
không? Cậu dám đi khiêu khích nhị trưởng
lão? Cậu điên rồi à? Cậu nghĩ mình là cái thá

gì?”

“Bây giờ mỗi người bên nhị trưởng lão
đêu hận chúng ta thấu xương, đều là tên
nhóc cậu gây họa! Sáng sớm ngũ trưởng lão
chúng ta đã qua đó nhận lỗi! Đều tại tên
nhóc cậu làm hại!”

“Nhị trưởng lão mà cậu dám trêu chọc
sao? Cậu ăn tim gấu mật hổ rồi hả? Tôi nói
cho cậu biết, chuyện này đã quậy lớn, bây giờ
cậu nhanh đi câu nguyện chuyện này không
truyên tới tai trưởng thôn hoặc bê trên, nếu
để hai vị này biết được, có lẽ ngũ trưởng lão
sẽ giết chết cậu rôi!”

Mọi người nhao nhao quở trách.

“Phương sư tỷ, chị đừng kích động.”

Tiết Đan Chỉ tiến lên phía trước, tách hai
người ra, sau đó vẻ mặt đau khổ nhìn Tiêu
Tiến Đạt: “Tiến Đạt sư huynh, sao anh lại lỗ

mãng như thế?”

“Anh không có lỗ mãng, kỹ thuật châm
cứu của bọn họ, đúng là không bằng anh.”
Tiêu Tiến Đạt nói.

“Anh... Sao anh lại cố chấp như thế?” Tiết
Đan Chi đều đã không biết nên nói gì cho
phải rồi.

“Tự anh vờ ngớ ngẩn, cần gì phải kéo
theo chúng tôi? Bây giờ mỗi sư huynh sư tỷ
bên nhị trưởng lão đều căm thù chúng ta,
bọn họ ai mà không phải tinh nhuệ của thôn
Dược Vương ta? Ai mà không phải là bề trên
của chúng ta? Anh làm như vậy sau này
chúng ta đặt chân ở thôn Dược Vương kiểu
gì?” Tuyết sư muội hừ lạnh nói.

“Nghe lời tôi nói đi, Tiêu Tiến Đạt! Cậu
nhanh cút đến chỗ nhị trưởng lão tạ tội đi!”
Không biết người nào kêu lên một tiếng.

“Đúng vậy, cậu nhanh đi tạ tội đi!”

“Không được do dự!”

“Nhanh cút đi tạ tội đi!”

Mọi người nhao nhao la lên.

Nhưng đúng lúc này, một đệ tử xông vào.

“Tiêu Tiến Đạt ở đâu?”

“Làm sao vậy?” Tiêu Tiến Đạt nhìn người
nọ.

“Ngũ trưởng lão có lệnh, bảo cậu nhanh
đi gặp ông ấy.” Đệ tử kia trâm giọng nói, sau
đó rời đi.

“Ô..” Tiêu Tiến Đạt thản nhiên đáp.

“Cậu nhanh đi gặp trưởng lão đi!”

Mọi người vội vàng kéo Tiêu Tiến Đạt
chạy tới chỗ ngũ trưởng lão.

Từ lúc xảy ra chuyện, các đệ tử bên ngũ
trưởng lão như chim sợ cành cong, vô cùng
sợ hãi.

Ở trong thôn quyền lực của nhị trưởng
lão chỉ dưới trưởng thôn và bê trên, bởi vậy
tài nguyên trong tay ông ta rất nhiêu, mà đệ
tử ông ta chiêu nạp thu nhận, có người nào
không phải tinh duệ trong tỉnh duệ, thiên tài
trong thiên tài? Đám người của ngũ trưởng
lão có thể so được sao?

Hơn nữa nhị trưởng lão dùng quyền lực,
xếp không ít đệ tử của mình vào mỗi bộ môn
trong thôn, năng lực rất mạnh.

Nếu kết thù với nhị trưởng lão, tất nhiên
là người của ngũ trưởng lão sẽ nửa bước khó
đi trong thôn.

Cho nên mọi người đều vội vàng muốn
Tiêu Tiến Đạt đi tạ tội.





----------------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK