Mục lục
Thần y ở rể – Phan Lâm (full) – Truyện tiểu thuyết tác giả: Không Say
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2071: Gặp mặt phái Cùng Châu

“Em biết là anh không biết mà, đây là một môn phái luyện võ! Nghe nói những người trong đó đều có võ công cao cường, mạnh hơn nhiều so với những võ quán bên ngoài, rất ghê gớm” Lý Ái Vân giải thích qua điện thoại.. .

“Em đến nơi như vậy để làm gì? Chắc hẳn không phải là vì muốn học võ chứ nhỉ? Em lớn như vậy rồi, e rằng sẽ rất khó học” Phan Lâm không khỏi nói.

“Luyện võ gì chứ! Em không có hứng thú với mấy chuyện đánh đánh chém chém đầu. Em đi đến đó là vì nơi đó có dự án thôi!” Lý Ái Vân nói.

“Dự án sao?”

“Đúng vậy, em nghe nói phái Cùng Châu ở trên núi có một loại thực vật cực kỳ quý hiếm tên là Thanh Lam Hoa. Phấn hoa của loài hoa này có thể dùng để tạo nên những loại sản phẩm giúp cải thiện làn da của phụ nữ rất tốt. Có người đã điều tra và nói rằng phía sau núi của phái Cùng Châu có một vùng đất vô cùng thích hợp để trồng Thanh Lam Hoa. Nếu như có thể nói chuyện với phái Cùng Châu, bảo họ bán phần đất ấy cho em, vậy thì em có thể trồng loại Thanh Lam Hoa này! Dựa vào sản phẩm này, Tập đoàn quốc tế Duyệt Nhan có thể một bước lên mây, thậm chí có thể sánh ngang với Tập đoàn Dương Hoa!”. Tiếp tục ủng hộ team T*amlinh2*47.*com nha !

Nói đến đây, tâm trạng Lý Ái Vân có hơi phấn khích.

Phan Lâm không nghi ngờ điều này.

Đừng bao giờ coi thường phụ nữ.

Nếu Lý Ái Vân thực sự có thể tạo ra một sản phẩm có thể tạo ra cải thiện đáng kể với làn da phụ nữ bằng thành phần của Thanh Lam Hoa thì chắc chắn đó là một sản phẩm nổi tiếng, nhất định sẽ được bán trên toàn thế giới!

Đến lúc đó, sẽ không một ai dám xem thường Tập đoàn quốc tế Duyệt Nhan.

“Nếu như vậy, em có muốn anh làm vệ sĩ đi cùng em một chuyển không?” Phan Lâm cười.

“Em chưa tiếp xúc với phái Cùng Châu này, không biết bọn họ là người như thế nào. Em thấy anh cũng có hiểu biết đôi chút về họ, có anh đi cùng thì em cũng yên tâm hơn” Nhớ quay lại web t ruyện T amlinh nha !

"Ha ha, được rồi. Vậy khi nào thì chúng ta xuất phát đây?”

“Ngay bây giờ đi! Trước mắt vẫn chưa nhiều người biết được tin tức này, nhưng nếu kéo dài thời gian để tin tức bị lan truyền ra, e rằng sẽ có vô số người nhìn chằm chằm mảnh đất này. Trước tiên chúng ta cứ giành lấy nó trước đã, vậy thì mọi chuyện sẽ ổn thoả cả”. Tiếp tục ủng hộ team T*amlinh2*47.*com nha !

“Được, em đang ở đâu? Anh đến tìm em ngay!”

“Em ở đường Quảng Tân đợi anh!”

Được!”

Phan Lâm cúp điện thoại, lập tức chạy tới đường Quảng Tân.

Lý Ái Vân đang đứng ở ngã tư xem bản hợp đồng, sau khi Phan Lâm đến, cô lập tức bắt một chiếc taxi đi thẳng ra sân bay.

Sau khoảng thời gian điều dưỡng, thần sắc của Lý Ái Vân đã tốt lên rất nhiều. Khuôn mặt cô hồng hào, khuôn miệng anh đào nhỏ nhắn vô cùng thu hút, tay cầm một cặp kính không trọng, vẫn chăm chú xem hợp đồng thu mua trong tay. Nhớ quay lại web t ruyện T amlinh nha !

Phan Lâm liếc cô một cái, không khỏi thở dài. Mặc dù người phụ nữ này yếu đuối, nhưng cô có một cá tính rất mạnh mẽ.

“Thời gian này em đã đi đâu vậy?”

Lý Ái Vân đang xem bản hợp đồng, đột nhiên hỏi.

Phan Lâm sửng sốt, nở nụ cười: "Anh còn có thể đi đâu chứ? Không phải cứ đi đây đi đó thôi sao? Nếu không có việc gì thì đến nhà thuốc của Trịnh Tú Lan giúp đỡ vậy mà.”

"Xem ra anh lại vui vẻ nhàn rỗi nhỉ!” Lý Ái Vân liếc nhìn anh, nhưng cũng không nói gì nữa.



Cuối cùng thì cô ấy cũng không nói ra những lời trong lòng. Phan Lâm nhìn có chút bối rối, nhưng cũng không hỏi tiếp. Bầu không khí trở nên có chút kỳ lạ. Hai giờ sau, cả hai xuống máy bay ở thành phố Tây Lâm ở phía đông nam của nước Thần Long.

Lý Ái Vân đã đặt đặt xe trực tuyến từ trước nên cả hai ngồi xe thẳng đến núi Cùng Châu.

Núi Cùng Chậu cây xanh tươi tốt, đường núi dốc và hiểm trở, xung quanh không có người sinh sống, cách thị trấn gần nhất cũng phải lái xe mất bốn mươi phút mới tới.

Chiếc xe thuê đi đến lưng chừng núi thì tài xế đột nhiên dừng lại.

"Thưa quý khách, không thể tiếp tục lái xe lên núi được nữa. Trên núi này có một phái tên là phái Cùng Châu, những người ở đó đều là người luyện võ công, bọn họ vô cùng bài ngoại. Lần trước có một số người yêu thích leo núi, không cẩn thận tiến vào môn phái của bọn họ, bị đánh đến xém chết rồi quăng xuống núi. Nếu như tôi lái xe lên đến đó, sợ rằng cả người lẫn xe đều không còn. Đoạn đường còn lại hai người phải tự đi rồi!” Tài xế bất lực nói.

“Hả? Đáng sợ vậy sao?”

“Thưa cô, cô lên núi làm gì vậy? Nếu như cô đi du lịch, tôi khuyên cô nên đổi chỗ khác.”

"Tôi đến tìm người của phái Cùng Châu bàn chuyện...”

“Vậy thì cô nhất định phải nói chuyện với bọn họ một cách lịch sự, nếu như chọc bọn họ giận rồi thì không dễ nói chuyện đầu. Bọn họ rất mạnh, có gọi cảnh sát đến cũng không có tác dụng đầu”

“Vậy à... Được rồi, cám ơn bác tài”

Sau khi Lý Ái Vân thanh toán tiền thì trực tiếp xuống xe leo núi.

Đường núi như thế này đối với Phan Lâm mà nói thì chẳng là gì cả, nhưng với một người quen ngồi trong văn phòng và không thường xuyên luyện tập như Lý Ái Vân thì quả là một chặng đường mệt nhọc.

Đi chưa được mười phút, Lý Ái Vân đã bắt đầu thở dốc, mồ hôi chảy ướt người.

“Có cần anh cõng em không?”

Phan Lâm mỉm cười.

“Không cần đâu! Em có thể tự đi được mà!” Lý Ái Vân khẽ cắn răng rồi tiếp tục bước đi.

Phan Lâm cười khổ lắc đầu, không nói nữa.

Nhưng cả hai chưa đi được mấy bước...

Vút!

Lý Ái Vân đã đặt đặt xe trực tuyến từ trước nên cả hai ngồi xe thẳng đến núi Cùng Châu.

Núi Cùng Chậu cây xanh tươi tốt, đường núi dốc và hiểm trở, xung quanh không có người sinh sống, cách thị trấn gần nhất cũng phải lái xe mất bốn mươi phút mới tới.

Chiếc xe thuê đi đến lưng chừng núi thì tài xế đột nhiên dừng lại.

"Thưa quý khách, không thể tiếp tục lái xe lên núi được nữa. Trên núi này có một phái tên là phái Cùng Châu, những người ở đó đều là người luyện võ công, bọn họ vô cùng bài ngoại. Lần trước có một số người yêu thích leo núi, không cẩn thận tiến vào môn phái của bọn họ, bị đánh đến xém chết rồi quăng xuống núi. Nếu như tôi lái xe lên đến đó, sợ rằng cả người lẫn xe đều không còn. Đoạn đường còn lại hai người phải tự đi rồi!” Tài xế bất lực nói.

“Hả? Đáng sợ vậy sao?”

“Thưa cô, cô lên núi làm gì vậy? Nếu như cô đi du lịch, tôi khuyên cô nên đổi chỗ khác.”

"Tôi đến tìm người của phái Cùng Châu bàn chuyện...”

“Vậy thì cô nhất định phải nói chuyện với bọn họ một cách lịch sự, nếu như chọc bọn họ giận rồi thì không dễ nói chuyện đầu. Bọn họ rất mạnh, có gọi cảnh sát đến cũng không có tác dụng đầu”

“Vậy à... Được rồi, cám ơn bác tài”

Sau khi Lý Ái Vân thanh toán tiền thì trực tiếp xuống xe leo núi.

Đường núi như thế này đối với Phan Lâm mà nói thì chẳng là gì cả, nhưng với một người quen ngồi trong văn phòng và không thường xuyên luyện tập như Lý Ái Vân thì quả là một chặng đường mệt nhọc.

Đi chưa được mười phút, Lý Ái Vân đã bắt đầu thở dốc, mồ hôi chảy ướt người.

“Có cần anh cõng em không?”

Phan Lâm mỉm cười.

“Không cần đâu! Em có thể tự đi được mà!” Lý Ái Vân khẽ cắn răng rồi tiếp tục bước đi.

Phan Lâm cười khổ lắc đầu, không nói nữa.

Nhưng cả hai chưa đi được mấy bước...

Vút!

Một chiếc Bentley mui trần màu đen đột nhiên vượt lên, sau khi vượt qua hai người thì chiếc Bentley đó đột ngột dừng lại. Trên xe có tất cả bốn người đàn ông. Bọn họ liếc nhìn hai người, lúc nhìn thấy Lý Ái Vân, hai mắt bọn họ như thể phát sáng.

“Anh à, cô gái đó thật sự rất đẹp, còn đẹp hơn cả đàn chị nữa!” Người đàn ông lái xe nhìn Lý Ái Vân cười nói.

“Thú vị đấy!” Một người đàn ông tóc dài mặc võ phục ngồi ở ghế phụ phía trước liếc nhìn Lý Ái Vân rồi quát lớn: “Hai người các người làm gì ở đây?”

“Chúng tôi đến từ Giang Thành. Chúng tôi muốn xin gặp mặt chưởng môn phái Cùng Châu, chúng tôi có chuyện muốn nói với chưởng môn” Lý Ái Vân hít một hơi sâu, nặn ra một nụ cười.

----------------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK