Mục lục
Thần y ở rể – Phan Lâm (full) – Truyện tiểu thuyết tác giả: Không Say
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1481: Tần Tuấn Minh khủng bố

 

“Không có khả năng!”

 

Cuối cùng có người kinh hãi kêu lên, phá

vỡ bầu không khí yên tĩnh kỳ lạ này.

 

Người xung quanh lập tức như điên rồi,

thét chói tai.

 

“Vậy mà Tân Tuấn Minh tát Tuấn Kiệt

một cái? Chuyện này... Sao lại có chuyện

này?”

 

“Wì sao Tuấn Kiệt lại không ngăn được

một chưởng của Tần Tuấn Minh chứ?”

 

“Giả, chắc chắn là giả!”

 

“Là tôi xuất hiện ảo giác sao?”

 

“Tuấn Kiệt là Thiên Kiêu trong tộc, sao

anh ấy có thể không đỡ được cái tát kia?”

 

Người nào cũng không thể tiếp nhận

được chuyện này, liên tục hét lên.

 

Trang Thái Thành nhướng mày, nhìn

chằm chằm Tần Tuấn Minh.

 

Trang Hồng Nhạn cũng lộ ra vẻ mặt khó

mà tin.

 

“Tuấn Kiệt, anh không sao chứ?” Một

người nhà họ Trang la lên.

 

“Tôi... Tôi không sao, sơ xuất, sơ suất

rôi...ˆ Trang Tuấn Kiệt lấy lại tỉnh thân, hít sâu

một hơi, sờ đôi má sưng đỏ của mình, trong

mắt đều là phẫn nộ và thù hận.

 

Mặt mũi bị mất sạch rồi!

 

“Tôi cảm thấy anh đừng so với tôi thì

hơn, nếu không lại đánh tiếp, tôi sợ anh sẽ

thất bại thảm hại, không có đường sống

đánh trả đâu.” Tân Tuấn Minh bình tĩnh nói.

 

“Khốn nạn!” Trang Tuấn Kiệt giận tím

mặt, la lên: “Trang Tuấn Kiệt tôi còn không

bằng một đứa con hoang ngay cả họ Trang

cũng không xứng sao? Vừa rồi chỉ là tôi sơ

suất mà thôi! Cậu tiếp tục ra tay đi, tôi nói

nhường cậu là nhường! Tới đây!”

 

“Anh đã ngu ngốc như vậy, vậy tôi không

khách sáo nữa nhé!”

 

Tân Tuấn Minh quát khẽ, bước nhỏ,

nhưng người như cơn lốc đi vê phía bên này.

 

Tốc độ rất nhanh!

 

“Cái gì?”

 

Sắc mặt Trang Tuấn Kiệt thay đối, đột

nhiên cảm thấy không thích hợp, vội vàng giơ

tay đánh trả.

 

Chỉ thấy hai nắm đấm của Tần Tuấn

Minh như mưa, đánh giết tới.

 

Trang Tuấn Kiệt nâng quyền giẫm chân,

muốn tiến hành phản kích, nhưng chống đỡ

mấy chiêu, toàn thân ăn vài quả đấm, đau

đớn kịch liệt khiến anh ta gân như choáng

váng, rơi vào đường cùng, anh ta chỉ có thể

từ bỏ tấn công, cố gắng phòng thủ.

 

Nhưng cho dù như vậy chống đỡ cũng

không được lâu.

 

Chưa đến 1 phút, trên người Trang Tuấn

Kiệt là mặt mũi bầm dập, khắp nơi đều có vết

ứ đọng.

 

Anh ta căn bản không ngăn được thế tấn

công như cuồng phong vũ bão của Tân Tuấn

Minh.

 

Phòng ngự của anh ta ở trước mặt Tân

Tuấn Minh đều có sơ hở.

Tiếp tục kéo dài, anh ta chắc chắn sẽ

phải chết không thể nghỉ ngờ.

 

“Đáng giận! Kiếm pháp Tế VũI”

 

Trang Tuấn Kiệt phát ra tiếng gào thét,

đột nhiên rút kiếm ra, kiếm ảnh như mưa, giết

Tần Tuấn Minh.

 

Tần Tuấn Minh vội vàng lùi vê sau.

 

Nhưng kiếm ảnh khủng bố vẫn tạo ra vết

kiếm nông sâu trên cánh tay anh ta.

 

Một ít máu tươi tràn ra.

 

“Đê tiện!”

 

Trang Tuấn Phi lập tức hét lên: “Tân Tuấn

Minh không dùng kiếm, anh lại sử dụng kiếm,

đúng là đê tiện! Trang Tuấn Kiệt, nếu như anh

thắng trận quyết đấu này, cũng thắng không

vẻ vang!”

 “Cái gì mà thắng không vẻ vang? Tôi có

nói không được dùng kiếm sao? Chỉ cần tôi

không làm trái với quy định, người nào quản

nhiều như thế? Tần Tuấn Minh, nhận lấy cái

chết đi!”

 

Trang Tuấn Kiệt gâm nhẹ, một người một

kiếm giống như cự phong liều mạng với Tân

Tuấn Minh.

 

Trang Tuấn Kiệt dùng kiếm pháp thuần

khiết nhất của sơn trang Huyết Kiếm! Thân

kiếm nhẹ nhàng vô ảnh, kiếm nhận lại tàn

bạo hung ác, giống như có thể cắt vỡ tất cả,

trên kiếm nhận có một đạo huyết tuyến quỷ

dị khó tìm.

 

Tần Tuấn Minh không ngừng né tránh,

nhảy nhót lung tung, giống như rất e sợ lợi

kiếm này, căn bản không dám đánh trả.

 

Chậm rãi, ưu thế thuộc vê Trang Tuấn

Kiệt.

 

“Ba, không hay rồi, Tân Tuấn Minh căn

bản không biết kiếm pháp nhà họ Trang

chúng ta, em ấy không biết chiêu thức này,

chưa từng thấy uy năng của nó, còn tiếp tục

như vậy, tất nhiên sẽ thiệt thòi lớn, hơn nữa...

E rằng Trang Tuấn Kiệt còn có thể ra tay sát

hại em ấy." Trang Tuấn Phi vội vàng nghiêng

đầu kêu lên.

 

“Nhất định phải ngăn trận quyết đấu này!”

 

Trang Quốc Thiên cũng ý thức được tính

nghiêm trọng của chuyện này.

 

Lúc trước ông ta có cân nhắc đến việc

truyền thụ cho Tần Tuấn Minh kiếm pháp của

sơn trang Huyết Kiếm, nhưng hành động này

bị rất nhiều người trong tộc phản đối.

 

Chính vì Tân Tuấn Minh sinh ra không

tốt, danh không chính ngôn không thuận, là

con hoang.

 

Anh ta ngay cả họ Trang đều không có

quyền lợi được lấy, sao có thể truyền võ học

của nhà họ Trang?

 

Bởi vậy Tần Tuấn Minh chưa bao giờ tiếp

xúc võ kỹ, đối với võ kỹ kiếm pháp thâm ảo

cũng hoàn toàn không biết gì cả.

 

Vì khiến Tân Tuấn Minh có tương lai

càng tốt hơn, Trang Quốc Thiên bất đắc dĩ

phải đưa Tân Tuấn Minh ra nước ngoài,

ngoài ra còn mời sư phụ tốt nhất dạy anh ta

võ học.

 

Tuy Tần Tuấn Minh không học được võ

kỹ nhà họ Trang, nhưng sư phụ bên ngoài

truyền thụ, có thể tự bảo vệ mình không

thành vấn đề.

 

Nhưng Trang Quốc Thiên chưa từng nghĩ

tới, bây giờ võ công của Tần Tuấn Minh lại

tốt như vậy, có thể phân thắng bại với Trang

Tuấn Kiệt, chuyện này ngay cả Trang Tuấn

Phi đều không thể làm được.

 

Nhưng đánh thì đánh, Trang Quốc Thiên

vẫn không tin con trai ông ta có thể thắng

Trang Tuấn Kiệt.

 

“Anh cả! Anh cả! Anh mau ngăn cản hai

đứa đi! Bảo bọn chúng đừng đánh nữa! Anh

cảt

 

Trang Quốc Thiên nghiến răng, xoay

người nói với Trang Thái Thành.

 

“Ngăn cản cái gì? Đây là lựa chọn của

con trai cậu! Nếu tôi nhúng tay, không phải

phá hoại quy củ sao? Hơn nữa đây chỉ là

đám bề dưới so tài thôi, không sao đâu!” Vẻ

mặt Trang Thái Thành không đổi nói.

 

“Nhưng cứ tiếp tục như vậy, e rằng sẽ

chết người mất!” Trang Quốc Thiên vội vàng

kêu lên.

 

“Quậy chất người cũng là con trai cậu

gieo gió gặt bão! Là người làm cha như cậu

không dạy bảo cẩn thận! Tần Tuấn Minh này

ngang nhiên khiêu chiến Tuấn Kiệt! Cậu có

biết chuyện này truyền ra sẽ ảnh hưởng tới

Tuấn Kiệt như thế nào không? Thằng bé là

trụ cột tương lai của nhà họ Trang chúng ta

đấy! Nếu hôm nay thằng bé không giáo huấn

Tân Tuấn Minh thật tốt, danh dự bị hao tổn,

sau này đứng vững chân kiểu gì? Bởi vậy

chuyện này là lỗi của con trai cậu, để con trai

cậu gánh vác đi!” Vẻ mặt Trang Thái Thành

không đổi nói.



“Anh cả... Anh...”

 

Trang Quốc Thiên còn định nói gì đó.

 

Nhưng Trang Thái Thành mặc kệ ông ta,

trực tiếp vẫy tay, người bên cạnh lập tức kéo

ông ta ra.

 

“Anh cải! Anh cả...”

 

Trang Quốc Thiên cố gắng quát to.

 

Trang Thái Thành thờ ơ.

 

Trang Quốc Thiên tuyệt vọng.

 

Trang Tuấn Phi hít sâu một hơi, nhắm

mắt từ bỏ.

 

Lúc này, không ai có thể cứu được Tân

Tuấn Minh.

 

Chỉ có thể cầu nguyện Trang Tuấn Kiệt

nương tay, tha cho Tân Tuấn Minh một mạng.

 

Nhưng mà trong lúc ngàn cân treo sợi

tóc.



Rầm!

 

Một tiếng vang nặng nề truyên ra.

Sau đó mới thấy cách đó không xa Trang

Tuấn Kiệt đột nhiên bay tới, ngã mạnh xuống

đất, người còn chưa đứng dậy đã phun ra vài

ngụm máu tươi, khó mà đứng dậy.

 

“Cái gì?”

 

Trang Quốc Thiên trợn tròn mắt.

 

Đồng thời há hốc miệng, còn có mỗi

người ở đây...

----------------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK