Chương 2113: Âm thầm đấu tranh
Ba mươi tỷ một nghìn đồng? Đây hoàn toàn là đến gây rối mà.
Mặc dù Đồng gia không đặt quy tắc, có thể tùy ý tăng giá, không có hạn chế, một nghìn cũng coi như tăng giá, nhưng cũng không có tăng kiểu như vậy mà.
Mọi người đều nhìn về phía Triều Chính Phong, ai cũng lộ ra vẻ nghi hoặc, nhưng không ai tăng giá. Bởi vì Triều Chính Phong đại diện cho Hoa An. Ai dám đấu giá với Triều Chính Phong, chính là công khai đối đầu với Hoa An.
Mặc dù Hoa An và Đồng gia đang tranh giành vị trí minh chủ Liên minh thương mại, nhưng trên bề mặt Hoa An vẫn giữ vai trò đại diện cho minh chủ, có nhiều quyền lực hơn Đồng gia nhiều.
Không cần phải vì một thứ như này mà đi đắc tội với Hoa An chứ?
Nhất thời hiện trường buổi đấu giá im lặng như tờ, mọi người đều nhìn Đồng gia và Triều Chính Phong, không ai giơ bảng số, chỉ đứng một bên quan sát.
Sắc mặt Đồng gia lạnh như băng, nhìn Triều Chính Phong nói: “Chính Phong, một nghìn này coi là gì chứ?” "Có vấn đề gì sao?”.
Triều Chính Phong một mặt vô tội: “Một nghìn cũng là tiền mà. Hơn nữa anh cũng không đặt quy tắc không thể tăng một nghìn, không phải nói tùy ý tăng giá, người tăng giá cao thì được sao? Tôi không vi phạm quy tắc đấu giá chứ?”
"Cậu..”
Ánh mắt Đồng giá lạnh đến cực điểm, nhưng không phát tác, chỉ là mạnh mẽ gật đầu, lạnh lùng nói: “Được. Nếu đã như vậy, xin hỏi còn có ai ra giá cao hơn cậu Triều không?”
Tuy nhiên, sau khi hỏi không ai lên tiếng.
“Mọi người cứ yên tâm ra giá. Đây là buổi đấu giá mà tôi mở, tôi sẽ bảo đảm an toàn của mọi người, bây giờ bảo đảm, sau này cũng sẽ bảo đảm. Xin mọi người cứ yên tâm ra giá” Đồng gia biết mọi người cố kỵ, lại nói lớn.
Ý của ông ta rất rõ ràng. Chính là nói nhưng người này không cần phải sợ, Đồng gia ông ta sẽ làm người chồng lưng cho những người này.
Chỉ là Đồng gia vẫn nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.
Chỉ cần vừa hét giá thì sẽ đắc tội với Hoa An, mặc dù Đồng gia có thể đề ra bảo vệ, nhưng cũng có nghĩa sẽ gia nhập vào trận chiến của Đồng gia và Hoa An.
Người có mặt đều là người có gia đình có dòng họ, bọn họ đại diện cho gia tộc đứng sau, ai muốn gia nhập vào trận chiến như vậy chứ?
Hiện trường im lặng không một tiếng nói.
Vẻ mặt Triều Chính Phong tràn đầy nụ cười đắc ý: “Đồng gia, hình như không có ai hét giả nữa rồi, có phải có thể hạ búa rồi không?”
Đồng gia nắm chặt tay, nhưng không thể phá quy tắc, chỉ có thể cắn răng, nói lớn: “Ba mươi tỷ một nghìn lần một. Ba mươi tỷ một nghìn lần hai. Ba mươi tỷ một nghìn lần ba”
“Thành giao
“Mảnh Nam Minh Li Hỏa Thiết này là của cậu Triều Chính Phong. Chúc mừng cậu Triều” Bốp bốp bốp bốp. Mọi người đều vỗ tay.
Triều Chính Phong lập tức đứng dậy ôm quyền: “Cảm ơn. Cảm ơn mọi người đã không tranh giành với tôi, cảm ơn Đồng gia"
Lời nói chính là đang chế nhạo.
Mặt Đồng gia tái xanh, khịt mũi một tiếng, nói: “Mọi người, cơ thể kẻ hèn này có chút không khỏe, e rằng không thể tiếp tục chủ trì đấu giá. Xin mời cô Kim thay kẻ hèn này chủ trì buổi đấu giá vậy. Cô Kim, làm phiền cô rồi”.
Nói xong, một người phụ nữ dáng người thướt tha trong bộ sườn xám màu đỏ bước lên sân khấu, tiếp tục buổi đấu giá.
Sắc mặt Đồng gia âm trầm rời khỏi hiện trường. Phan Lâm nhìn bóng lưng Đồng gia, chìm vào suy tư.
“Phan Lâm, xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao mọi người đều không dám tăng giá vậy? Hơn nữa một nghìn là cái gì chứ?” Lý Ái Vân tràn đầy mơ hồ, không nhịn được hỏi.
Cô cũng tham gia không ít các buổi đấu giá, nhưng cô chưa từng thấy một cuộc đấu giá nào kỳ lạ như vậy.
“Chuyện này còn chưa nhìn ra sao? Đồng gia này và Triều Chính Phong đối đầu với nhau, hoặc là nói người phía sau Triều Chính Phong đối đầu với Đồng gia” Phan Lâm cười nói.
“Vậy sao? Nhưng em nghe nói bọn họ đều là người của Liên minh thương mại mà, sao phải làm ra chuyện này chứ?”
"Ái Vân, em hiểu Liên minh thương mại bao nhiêu?”
“Thật ra cũng không biết nhiều, nhưng theo những gì em biết, chỉ cần là các tập đoàn lớn trong nước trên cơ bản đều là thành viên của Liên minh thương mại, ngoại trừ Dương Hoa của Giang thành chúng ta. Mà sức ảnh hương của Liên minh thương mại trong giới kinh doanh là độc nhất vô nhị, được xưng là đầu rồng của giới kinh doanh, nếu như may mắn được gia nhập Liên minh thương mại, cho dù là một công ty sắp phá sản, cũng có thể tải sinh trong tích tắc, một bước lên trời”
“Em cũng hiểu biết không ít đấy chứ!"
“Em là nghe những người trong nhóm nói, nếu không dựa vào quy mô hiện tại của tập đoàn Quốc Tế Duyệt Nhan thì không thể tiếp xúc được với Liên minh thương mại”
“Nhóm?”.
“Đúng. Em đã vào một nhóm giao lưu các công ty trong tỉnh, chắc anh biết tập đoàn Đào Lâm đúng không? Một công ty xếp top ba của tỉnh chúng ta, ceo của tập đoàn Đào Lâm nói trong nhóm, em chỉ thuận tiện tìm hiểu một chút thôi”.
"Ồ? Em còn có nhóm như vậy sao?”
"Thật ra em cũng là bị người ta kéo vào. Tập đoàn Đào Lâm có một số hợp tác với chúng ta, CEO của tập đoàn Đào Lâm chị Đào rất tốt nên thêm em vào. Chị ấy luôn muốn thêm tổng giám đốc Long của Dương Hoa vào, nhưng không có cơ hội tiếp xúc với tổng giám đốc Long”
"Sao lại không thêm chủ tịch Lâm?”
“Chủ tịch Lâm? Sao có thể chứ? Loại nhân vật lớn bận rộn như chủ tịch Lâm sao có thể vào một nhóm nhỏ như bọn em chứ?” Lý Ái Vân không nhịn được bật cười.
"Ai, em không cho anh tiếp xúc với chủ tịch Lâm, nếu không anh có thể nói với chủ tịch Lâm một câu, để anh ta. vào nhóm”
“Bỏ đi, không vào thì không vào thôi”
Lý Ái Vân lắc đầu, nhìn lên trên sân khấu: “Có điều nói đi cũng phải nói lại, em nghe nói lãnh đạo của Liên minh thương mại này, hình như cũng là con gái, hơn nữa hình như còn rất trẻ”
“Còn trẻ? Chắc là không phải đầu, có lẽ do bề ngoài trẻ trung thôi”.
Phan Lâm nghĩ đến Bạch Họa Thủy bị anh giam lỏng, khóe miệng khẽ co giật.
Không thể không nói, Bạch Họa Thủy rất xinh đẹp, làn da trắng như tuyết, khí chết diễm lệ, một đầu tóc trắng như tiên nữ. Nhưng Phan Lâm không cảm thấy cô ta còn trẻ, chỉ là bảo dưỡng tốt mà thôi.
“Nói cứ như anh đã gặp mặt rồi vậy”.
“Nói không chừng sau này sẽ có cơ hội gặp mặt. Ái Vân, nói đi cũng phải nói lại, em có muốn tập đoàn Quốc Tế Duyệt Nhan gia nhập Liên minh thương mại không?” Phan Lâm cười nói.
Tim Lý Ái Vân đập mạnh một cái, sau đó nhìn anh, lắc đầu: “Đừng nói những vấn đề không thiết thực này nữa.
Gia nhập Liên minh thương mại? Tập đoàn Quốc Tế Duyệt Nhan hoàn toàn không đủ tư cách”
“Không chắc, nói không chừng có tư cách đấy” Phan Lâm cười nói. Lý Ái Vân không nói gì nữa, cô cảm thấy mình không thể nói được nữa, càng nói càng kéo xuống. “Anh đi vệ sinh.”
Phan Lâm đứng dậy rời khỏi vị trí, đồng thời âm thầm phát tín hiệu cho Dịch Minh Thiên.
Một lúc sau, Dịch Minh Thiên gặp Phan Lâm ở phòng vệ sinh. Ông ta đóng cửa lại, treo tấm biển đang sửa chữa ở bên ngoài. "Cậu Lâm, có chuyện gì sao?” Dịch Minh Thiên quan tâm hỏi.
“Tôi thấy chắc Đồng gia không ngờ Hoa An sẽ ra tay như vậy, nếu như cứ tiếp tục như vậy, buổi đấu giá của Đồng gia nhất định sẽ không thể tiến hành được nữa. Tại sao ông ta không cho người của mình tăng giá?”.
"Trước khi những khách quý này đến đây đều được đăng ký thân phận, đều là những người có lại lịch, hoàn toàn không thể sắp xếp người của mình tiến vào, hơn nữa bây giờ cũng không kịp” Dịch Minh Thiên nói.
“Nếu đã như vậy, tôi có một cách, ông đi nói với Đồng gia đi” Phan Lâm thấp giọng nói nhỏ vài câu bên tai Dịch Minh Thiên.
Hai mắt Dịch Minh Thiên sáng lên, lập tức ôm quyền: “Như vậy là tốt nhất, cậu Lâm thật là anh minh" “ít nịnh nọt thôi. Mau đi làm đi. À đúng rời, giúp tôi một việc nữa” “Cậu Lâm cứ phân phó”
“Tập đoàn Quốc Tế Duyệt Nhan ở Giang thành cũng chính là công ty của vợ tôi, muốn gia nhập vào Liên minh. thương mại, ông xử lý một chút.”
“Chuyện này chỉ là chuyện nhỏ thôi, thuộc hạ lập tức gửi đơn gia nhập cho cô Lý”
“Ừ”
----------------------------