Mục lục
Thần y ở rể – Phan Lâm (full) – Truyện tiểu thuyết tác giả: Không Say
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1842: Vẫn chưa kết thúc

"Dừng lại!"

Lý Ái Vân kêu lên một tiếng tê tâm phế liệt,
chật vật lao xuống giường đuổi theo.

Tuy nhiên sức lực của cô đã rất yếu ớt, cô vừa
đi chưa được hai bước đã ngã nhào xuống đất.

"Thả tôi ra! Thả tôi ra!"

Trịnh Tú Lan càng vùng vẫy chật vật hơn.

Nhưng làm sao cô ấy có thể mạnh hơn bên
kia, dù cô ấy có vùng vây thế nào đi nữa cũng
không thoát khỏi được.

Trong lúc tuyệt vọng, Trịnh Tú Lan đột nhiên
mở miệng căn mạnh vào cổ tay người bên cạnh.

"A!"

Người đàn ông hét lên trong đau đớn và đột
ngột buông tay thả người cô ra.

Trịnh Tú Lan vội vàng chạy đi.

"Mẹ nó! Đồ khốn kiếp!"

Tâm trạng đang hưng phấn đột nhiên bị giảm
sút, anh ta nhanh chóng lao tới, nắm chặt lấy
cánh tay Trịnh Tú Lan, sau đó thô bạo tát vào má
Trịnh Tú Lan một cái.

Bốp!

Trịnh Tú Lan bị đánh ngã nhào xuống đất,
khóe miệng cô ấy chảy máu, một nửa khuôn mặt
xinh đẹp thanh tú lập tức sưng đỏ lên.

"Mẹ kiếp nhà mày!"

Long Giang Phong đứng phía sau vô cùng tức
giận, lập tức giơ chân đá vào người đàn ông.

"Ầm ầm!"

Người đàn ông mất cảnh giác, bị đá vào
người thì lao đầu đập mạnh tường, mắt mũi bầm
tím và mặt sưng tấy.

“Ai cho phép mày làm như vậy? Mày đánh nát
mặt con chó cái này rồi đêm nay bản thiếu gia
chơi cái gì đây?” Long Giang Phong hét lên một
tiếng, thẳng tay đánh đạp vào người đàn ông.

Người đàn ông vội vàng cuộn người mình lại
chịu trận, anh ta không dám chống trả.

Nhưng Long Giang Phong hoàn toàn không
có ý dừng lại, giơ chân tiếp tục đá anh ta.

"A!"

"A!"

Tiếng la hét thảm thiết của người đàn ông
vang vọng khắp hành lang, nhân viên y tế nghe

tiếng động chạy tới nhưng đều bị người của Long
Giang Phong đuổi đi.

Một lúc sau, người đàn ông ngừng la hét.

Thoạt nhìn qua, người đàn ông bị Long Giang
Phong đánh đá một cách vô cùng tàn nhẫn,
không còn nhìn ra hình dạng con người, tay chân
anh ta dập nát, ngực lõm vào trong, cổ ngoẹo
sang một bên máu me bê bết trông rất kinh dị,
không rõ anh ta còn sống hay đã chết.

"Kéo con chó chết này vứt đi! Thật là xui xẻo!"

Long Giang Phong quát lên một tiếng, sau đó
sải bước đi vê phía Trịnh Tú Lan.

Lần này Trịnh Tú Lan hoảng sợ triệt để.

Anh ta đối xử với thuộc hạ của chính mình
cũng hung ác như vậy, nếu đổi thành người khác
chẳng phải sẽ bị anh ta đánh đến xương cốt cũng
không còn hay sao

"Đừng đến đây:

Trịnh Tú Lan rùng mình một cái, sắc mặt cô
ấy trở nên tái nhợt, cả người run rẩy lùi về phía
sau.

"Mẹ kiếp, gương mặt cô bị phá rôi sao? Không
thành vấn đề, dù sao tắt đèn cũng vậy!"

Long Giang Phong liếc mắt, vươn tay bắt lấy
cánh tay Trịnh Tú Lan.

Nhưng đúng lúc này, một bàn tay to duỗi ra
nắm chặt lấy cổ tay anh ta.

"Làm sao?"

Long Giang Phong sửng sốt.

Tất cả thủ hạ phía sau vội vàng chạy tới, cảnh
giác nhìn theo bóng dáng đột nhiên xuất hiện bên
cạnh Trịnh Tú Lan.



"Phan Lâm?”



----------------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK