Mục lục
Thần y ở rể – Phan Lâm (full) – Truyện tiểu thuyết tác giả: Không Say
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1819: Do ta đánh sập Thiên Cung

"Mười ba giọt! Sức mạnh của mười ba giọt
quả thật không hê tâm thường!" Cung chủ Mạc
Tâm hít vào một hơi, hai mắt nhìn chằm chằm vào
cổ tay của mình, sau đó từ từ kéo tay áo lên.

"Cái gì?"

Bỗng nhiên bốn phía vang lên những tiếng
xôn xao kinh ngạc.

Mọi người đều nhìn thấy trên cổ tay của điện
chủ Mạc Tâm hiện lên mười ba đốm sáng.

Tất cả đều là Lạc Linh Huyết.

Tổng cộng là mười ba giọt

Mười ba giọt đấy!

Điên thật rồi!

Mọi người ở đó đều cảm thấy điên rồi.

Nhịp thở của mọi người trở nên gấp gáp, trái
tim điên cuông đập loạn, da đầu run lên, không
thể tin vào khung cảnh trước mắt mình.

"Vô địch! Vô địch! Cung chủ của chúng ta vô
địch rồi!" Toàn thân Tam Tôn Trưởng run rẩy, ông
ta vội vàng quỳ sát xuống đất hô to.

"Sau ngày hôm nay, Trường Sinh Thiên Cung
của chúng ta sẽ dũng mãnh giương cánh như đại
bàng, phát triển không ngừng, không để cho bất
kỳ một ai có thể kêu gào với chúng ta được nữa!"
Tứ Tôn Trưởng cũng cực kỳ kích động.

"Cung chủ muôn năm!"

"Cung chủ muôn năm!"

"Cung chủ muôn năm!"

Mọi người đều hứng khởi giơ cánh tay lên hô
to.

"Chúc mừng cung chủ Mạc Tâm:

Ở bên này, Nghiêm Phong lập tức đi tới chắp
tay chúc mừng, trên khuôn mặt hiện lên nét tươi
cười vui vẻ. Mặc dù sâu trong ánh mắt là sự kiêng
dè và khó chịu nhưng ông ta lại không hề biểu lộ
lên khuôn mặt.

"Phó minh chủ, sau này, nhất định Trường
Sinh Thiên Cung sẽ là mối họa lớn của Cô Sơn”
Có người nơm nớp lo sợ, run rấy nói.

"Tôi biết rồi, cấp tốc quay về, báo lại việc này
cho minh chủ biết ngay." Nghiêm Phong hạ giọng
nói.

Vẻ mặt của Thiên Diệp khá mất tự nhiên, ông
ta nhìn Phan Lâm bằng ánh mắt thật sâu, không

nói một lời mà phất tay bỏ đi.

"Phó chưởng môn Thiên Diệp, ông định đi
đâu vậy?" Chấn Hám Sơn vội hỏi với theo.

"Còn có thể đi đâu được nữa? Tất nhiên là đi
về rồi, không lẽ tôi còn có thế ở lại đây ăn cơm
hay sao?" Thiên Diệp hừ lạnh một cái rồi nói.

Chấn Hám Sơn vội vàng đuổi theo nói: "Phó
chưởng môn, vậy còn Phan Lâm thì... Ông không
nhận sao?"

"Cậu ta đã mất đi Lạc Linh Huyết, xem như đã
mất đi tương lai rồi, vậy thì còn nhận làm cái gì
nữa?"

"Nhưng mà thiên phú và sức chiến đấu của
cậu ta rất cao, những đệ tử bình thường không tài
náo sánh bằng đâu."



"Tôi biết, nhưng cậu ta với Trường Sinh Thiên
Cung có ân oán rất phức tạp, bây giờ cậu ta lại



----------------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK