Mục lục
Thần y ở rể – Phan Lâm (full) – Truyện tiểu thuyết tác giả: Không Say
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1963: Ỷ thế hiếp người?

Mọi người ở trong hiện trường đều im lặng. Ánh mặt của tất cả mọi người đều tập trung vào Phan Lâm. Anh vẫn bình tĩnh như vậy? Chuyện gì đang xảy ra thế này? Đây chính là tập đoàn Dương Hoa đó! Bác sĩ Lâm đã nỗ lực xây dựng ra một tập đoàn y tế thương mại. Vì sao đột nhiên nó không còn nữa?

Tuy nhiên Phan Lâm vẫn chưa biểu lộ ra những cảm xúc tức giận và thù hận, anh vẫn bình tĩnh trị liệu cho Nông Minh Chiến như cũ.

Nông Minh Chiến không phải người ngu.

Ông ta biết khi trông Phan Lâm càng không tức giận, thù trong lòng anh đang rất phẫn nộ và tức giận.

"Cậu Lâm, tại sao tập đoàn Dương Hoa đang yên ổn lại không còn nữa? Là ai làm ra chuyện này? Cậu nói cho tôi biết! Tôi sẽ ra tay xử lý giúp cậu!" Nông Minh Chiến hét lên.

"Không cần đâu, ông cụ Nông, đó chỉ là một tập đoàn Dương Hoa mà thôi, nếu không còn thì tôi có thể xây dựng lại, nhưng nếu những người này không còn thì ông sẽ hối hận đau buồn cả đời" Phan Lâm nói từ tốn.

Ông cụ lập tức hiểu được chuyện gì, ông ta tức giận hỏi: "Có phải những chuyện này là do Nông Toàn làm đúng không?"

Phan Lâm không nói chuyện, anh tiếp tục châm cứu. Nhưng ông cụ càng cảm thấy tức giận hơn vừa nãy?

Ông ta siết chặt tay của Phan Lâm, để ngăn cản anh tiếp tục châm cứu, sau đó ông ta đột ngột đi xuống bục ngồi.

"Ông cụ, ông đi chậm một chút!"

"Làm sao ngài lại đi xuống? Ngài mau nằm xuống đi, bác sĩ Lâm vẫn còn đang điều trị cho ngài mà!".

Mọi người xung quanh hoảng hốt chạy đến giúp đỡ ông ta. "Tất cả cút ra cho tôi!"

Bây giờ Nông Minh Chiến rất tức giận, ông ta hét lên rồi đi đến trước mặt Nông Toàn và Nông Ngọc Mai.

Trước khi hai người mở miệng, thì Nông Minh Chiến đã nhanh chóng phi tay qua. Bốp Bốp! Âm thanh của bàn tay ma sát vang vọng khắp nơi.

Rõ ràng trên mặt bọn họ hiện lên hai nốt bàn tay màu đỏ, Nông Ngọc Mai trực tiếp bị tát văng xuống đất, khóe miệng của cô ta chảy ra máu tươi.

"Ba, Ba...Ba đang làm gì vậy?" Nông Ngọc Mai không cam lòng hỏi. "Có phải con đã dùng quan hệ của nhà chúng ta để hãm hại bác sĩ Lâm và tập đoàn Dương Hoa đúng không?" Nông Minh Chiến giận dữ hét lên.

"Ba, chúng con... Chúng con làm vậy là vì ba mà? Chúng con nghĩ là bác sĩ Lâm hai ba, muốn trả thù cho ba lên chúng con mới làm việc... Việc này." Nông Toàn ấp úng trả lời.

Khi anh ta chưa nói xong, thì Nông Minh Chiến trực tiếp tụng cho anh ta ăn mấy cái tát liên tiếp.

Bốp bốp bốp bốp.... Nông Toàn và Nông Ngọc Mai đi đánh đến hoa mắt chóng mặt không nhận ra phương hướng, mặt của hai người sưng phồng cả nên.

"Người đâu! Đến đây đập gãy chân của hai đứa con không làm lên chuyện gì này cho tôi!" Nông Minh Chiến quát.

"Hả?" Hai người rất hoảng sợ.

"Ba, chuyện này.... Chuyện này không được tốt lắm đâu? "Có người không nhịn được khuyên ông ta.

"Đây chính là chuyện của nhà họ Nông chúng tôi, không cần người ngoài xen vào!"

Nông Minh Chiến hét lớn. Không ai dám lên tiếng nữa. Mặc dù người nhà họ Nông không muốn, nhưng chỉ có thể nghe theo lời ông chủ.

Kết quả là, có vài người đàn ông cường tráng của người nhà họ Nông đi lên, bọn họ trực tiếp ấn Nông Toàn và Nông Ngọc Mai xuống mặt đất.

"Các người đang làm cái gì vậy? Buông! Mau buông tôi ra!" "Ba, con sai rồi! Ba tha cho con đi! Ba đừng đánh gãy hai chân của con! Ba!" Hai người hét lên thảm thiết. Nhưng mà họ không thể thay đổi được chuyện gì.

Chỉ thấy một người tìm một cây gậy ở bên cạnh, sau đó đưa cho Nông Minh Chiến.

Nông Minh Chiến không nhận cây gậy, ông ta hỏi Phan Lâm ở bên cạnh: "Bác sĩ Lâm, cậu có muốn ra tay không?"

"Không cần đâu."

"Được, vậy ông già này sẽ xả giận giúp cho cậu!" Nông Minh Chiến hừ lạnh nói, ông ta trực tiếp cầm cây gậy đập vào đùi của Nông Toàn.

Răng rắc! "A!" Tiếng hét thảm thiết truyền khắp sơn trang Thần Y.



Nông Toàn ôm bắp đùi bị gãy của mình, anh ta điên cuồng lăn lộn trên mặt đất, nhưng càng lăn anh ta càng đau đớn.

Nông Ngọc Mai ở bên cạnh sợ hãi suýt nữa ngất đi.

Nông Minh Chiến không đau buồn, ông ta dập gãy một chân, sau đó lập tức cầm gậy đập gãy cái chân bên cạnh.

Răng rắc!Một âm thanh vang lên. Bây giờ Nông Toàn không hét lên nữa, vì anh ta đã ngất xỉu rồi.

Nông Minh Chiến trực tiếp cầm gậy đi về phía Nông Ngọc Mai ở bên này. "Ba! Không! Ba đừng làm vậy!"

Nông Ngọc Mai điên cuồng lùi lại, cô ta muốn chạy trốn, nhưng ở xung quanh đều là người nhà họ Nông làm sao cô ta có cơ hội chạy trốn được? Bọn họ giữ chặt người cô ta, dù cô ta cố gắng dãy dụa như thế nào cũng vô dụng.

"Ngọc Mai, từ nhỏ đến lớn ba chưa đánh con lần nào, nhưng hôm nay ba không thể tha thứ cho con! các con làm ba quá thất vọng" Nông Minh Chiến khàn giọng nói.

"Ba, lẽ nào con gái của ba không bằng một bác sĩ Lâm à?" Nông Ngọc Mai đau khổ nói.

"Con cho rằng ba làm vậy, chỉ bởi vì xả giận thay cho bác sĩ Lâm à? Con sai rồi, ba làm vậy để cho các con nhớ chuyện này thật lâu! Kể cả như thế nào, thì cũng không thể ỷ thế hiếp người! Mà các con, đã phạm vào sai lầm này! Nếu hôm nay ta không dạy dỗ hai đứa thật tốt, vậy chẳng phải sau này nhà họ Nông chúng ta sẽ biến thành những người vô liêm sỉ ỷ thế hiếp người à?" .

Nông Minh Chiến quát nhẹ, ông ta trực tiếp cầm gậy lên đập xuống. Một lúc sau, Nông Ngọc Mai cũng ngất đi. kết cục của hai người rất thê thảm, cả hai chân đều bị gãy, không thể đi lại được. Thấy một màn như vậy, tất cả người nhà họ Nông đều cảm thấy giật mình... Đây chính là khi Nông Minh Chiến ra tay?

----------------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK