Mục lục
Thần y ở rể – Phan Lâm (full) – Truyện tiểu thuyết tác giả: Không Say
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1770: Tôi đã đề cử cậu với chưởng môn

Trong suốt quá trình, Phan Lâm đều chỉ nhìn
mọi thứ diễn ra mà không nói một lời. Đương
nhiên trong lòng anh cũng rất nghi hoặc, chẳng
hiểu vì sao Cao Minh Lăng lại có thay đổi lớn như
Vậy.

Định làm gì vậy nhỉ? Đang yên đang lành sao
cái ông Cao Minh Lăng này nói giúp cho mình?
Thái độ đúng là quay một trăm tám mươi độ

Phan Lâm chẳng biết nói gì, những người còn
lại cũng đây dấu hỏi chấm trên mặt.

Lúc này, có một đệ tử bưng cái khay đi tới.
Trên khay được đắp một tấm vải đỏ, một chùm rễ
lộ ra ngoài tấm vải.

Mọi người đều nhìn về phía đó, thấy đệ tử kia
đi đến trước mặt Phan Lâm, đưa khay tới và lấy
tấm vải ra, một khóm thảo dược thon dài màu
xanh lá cây hiện ra trước mắt bao người.

Phan Lâm hơi nhướng mày: “Cỏ Tam Thánh?”

“Phan Lâm, cậu cần vật này để cứu Hoàng
Công, thế thì sao tôi có thể khoanh tay đứng nhìn
được? Lấy đi, ngọn cỏ Tam Thánh này là của cậu,
hy vọng cậu hãy dùng nó để giúp Hoàng Công
được bình phục sớm!” Cao Minh Lăng mỉm cười.

“Ô?” Trên gương mặt Phan Lâm đầy sự kinh
ngạc, anh không thể tin nổi: “Cao Minh Lăng rộng
rãi thế sao? Đây không phải vật tâm thường gì cả,
sao lại dễ dàng cho tôi thế?”

Cao Minh Lăng trả lời: “Phan Lâm à, chuyện
này suy cho cùng là do chúng tôi đã không làm
tròn trách nhiệm, hơn nữa mục đích của cậu
chính là vì muốn tốt cho Vệ Hoàng Công, đệ tử

của tông môn chúng tôi! Như vậy thì chúng ta
nên hợp tác với nhau, chúng ta đều vì đệ tử, sao
lại chém giết lân nhau chứ, cậu thấy sao?”

Phan Lâm chăm chú nhìn ông ta, không lên
tiếng.

Thật ra ngay cả bản thân anh cũng thây lý do
nãy khiên cưỡng cực kì, càng không cần nói đến
những người đang ở đây. Nhưng cỏ Tam Thánh
đã được đặt trước mắt, cũng không thể vứt đi
chứ?

Phan Lâm cầm cỏ Tam Thanh trên cái khay
lên rồi cẩn thận kiểm tra.

Thu Phương đứng bên cạnh cẩn thận hỏi:
“Anh Lâm... là thật sao?”

“Là thật” Phan Lâm càng khó hiểu hơn: “Tại
sao Cao Minh Lăng này lại cho mình dễ dàng như
thế chứ? Hơn nữa thái độ của ông ta... so với vừa

nãy thì cứ như một trời một vực vậy! Quá kì lạ.”

“Anh Lâm, có khi nào họ đang có âm mưu gì
không?”

“Chắc là không đâu, tôi đang đứng ở đây, nếu
họ muốn hại tôi thì xông lên luôn là được rồi, cân
gì phải lằng nhằng như vậy. Chỉ thể chất Võ Thần
thôi thì chưa đủ để tôi chống lại toàn bộ Tử
Huyền Thiên, tôi hiểu điều đó, chắc chắn họ cũng
hiểu!” Phan Lâm lẩm bẩm.

Thu Phương run rẩy mà nói: “Thôi thì chúng
ta cứ cẩn thận thì hơn”



Phan Lâm khẽ gật đầu rồi nói với Cao Minh
Lăng: “Chưởng môn rộng rãi như thế, tôi vô cùng
cảm kích. Dù sao Vệ Hoàng Công đồ đệ tôi còn
đang tu luyện ở Tử Huyên Thiên, tôi nghĩ anh ta
cũng rất tiếc khi phải rời khỏi đây nên xin nhờ Cao
Minh Lăng chiếu cố đến đồ đệ của tôi nhiều hơn,
tôi xin phép về trước.”



----------------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK